Lễ tân mới đến tự nhận mình là “ngốc bạch ngọt”.
Làm việc thì cẩu thả, suốt ngày bày mấy trò khôn vặt.
Hôm nay cô ta còn tự ý tắt luôn tổng đài gọi lễ tân chỉ để... ngủ cho yên.
Tôi hỏi đầu óc cô nghĩ kiểu gì vậy, cô ta chớp chớp mắt, nói tỉnh bơ:
“Phó quản lý à, ngủ mà không bị làm phiền mới là giấc ngủ chất lượng chứ!”
Chưa có bình luận nào
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!