Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 1 - [FULL] Cô nàng “ngốc bạch ngọt” quầy lễ tân

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện Chương sau ➡️

Tôi là phó quản lý của một khách sạn.
Trong đợt tuyển nhân viên mới lần này, người tôi ngứa mắt nhất chính là cô lễ tân tên Vương Thiến Văn.

Không chỉ làm việc chậm chạp, mà còn hay bày trò khôn vặt.
Dì Trương bên bộ phận vệ sinh đã không dưới một lần bắt gặp cô ta lấy cớ đi vệ sinh để trốn vào nhà vệ sinh xem phim, nghịch điện thoại, mỗi lần đều là ngồi lì cả nửa tiếng trở lên.

Tôi cũng hiểu, người trẻ bây giờ ham chơi, khó tập trung. Nhưng dù gì cũng đã ra đời đi làm, cũng nên có một tí ý thức cơ bản của dân làm thuê.

editor: bemeobosua

Vì vậy tôi đã trừ điểm hiệu suất của cô ta, còn gọi tên phê bình ngay tại cuộc họp tuần. Tôi cảnh cáo luôn, nếu còn dám lười nhác trốn việc nữa thì lần sau tôi không nể mặt.

Dĩ nhiên, Vương Thiến Văn mặt mày cau có, bực bội trong lòng. Sau lưng thì buôn chuyện với mấy đồng nghiệp khác, bảo tôi là "sư thái tuyệt tình", cứng nhắc, chẳng chừa cho ai tí đường lui.

Vì ả xinh, mấy nam đồng nghiệp cũng hùa theo phụ hoạ. Một hội tụ lại giờ nghỉ trưa để thi nhau nấu xói tôi, cười đùa như đúng rồi.

Thấy vậy, tổng quản lý Ôn Minh còn tìm tôi nói chuyện riêng, bảo tôi nghiêm khắc quá sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa các đồng nghiệp.

Tôi bình tĩnh nhìn ông ta, đáp:
'' Nếu tôi chịu trách nhiệm quản lý kỷ luật và chấm công, vậy đương nhiên phải công bằng, thẳng thắn.”

'' Anh nói tôi xử phạt Vương Thiến Văn nặng tay? Thế anh có nghĩ đến cảm giác của những người khác không? Một ngày cô ta chui vào toilet bảy tám lần, lần nào cũng cả nửa tiếng, vậy có công bằng với những người khác phải làm thay phần của cô ta không?”

Ôn Minh ấp úng:
'' Thì… thì trừ lương thì trừ, nhưng có cần phải phê bình trước mặt mọi người không? Làm vậy mất mặt cô ấy quá còn gì…”

Tôi nhìn anh ta, không đáp. Nội tâm đã chán đến mức chẳng buồn tranh luận.
Không hiểu cái vẻ “ấm áp dịu dàng” này của anh ta là diễn cho ai xem nữa.

Lúc cần xử phạt thì không xử, đợi đến khi mọi thứ rối tung, bị cấp trên hỏi đến thì mới cuống cuồng sửa sai à?

Hắn làm quản lý kiểu này, tôi nghi là đi cửa sau mua ghế về ngồi chứ chẳng phải làm thật.
Càng nghĩ, mặt tôi càng lạnh.

Ôn Minh biết không nói nổi tôi, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, đành quay lại làm việc của mình.

Chỉ là, đúng lúc tôi chuẩn bị bước vào thang máy, thì bất chợt nghe thấy tiếng Ôn Minh phía sau, đang than thở với ai đó:
'' Tôi cũng muốn bênh giúp em, nhưng em cũng biết đấy, quản lý Lê tính tình là vậy rồi…

Tôi nghe rõ mồn một, khẽ cười lạnh.
Hay lắm, lấy tôi ra làm người xấu, còn hắn thì đi lấy lòng người ta.

Có điều, người ta có cảm kích không thì chưa chắc đâu.
Vì tôi biết rất rõ, Vương Thiến Văn đang cùng lúc "mập mờ" với ba người đàn ông trong khách sạn.

Hắn thích làm “ch.ó liếm” thì cứ việc.
Dù sao thì... "bạn thân lên chức chính thất" xưa nay vẫn là kỳ tích trong truyền thuyết.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A