Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 2 - [FULL] Cô nàng “ngốc bạch ngọt” quầy lễ tân

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Chiều nay bộ phận hậu cần nhận liền năm cái đánh giá 1 sao, khiếu nại dồn dập.
Sếp lớn trên kia gọi điện xuống truy gắt, hỏi có chuyện gì đang xảy ra.

Tôi với quản lý chính, cái tên Ôn Minh “ấm áp dịu dàng”, phải đi soi từng dòng đánh giá, phát hiện ra một điểm trùng lặp rõ ràng đến mức đáng ngờ:
Ban đêm gọi xuống quầy lễ tân hoài không ai bắt máy.

Tôi lập tức gọi kỹ thuật lên kiểm tra hết toàn bộ hệ thống máy nội bộ, từng cái điện thoại trong phòng khách, đến cả tổng đài ở quầy lễ tân.

Tất cả hoạt động bình thường. Không có máy nào ch,ết sóng hay rớt dây.

Vậy mà mấy hôm sau, đánh giá 1 sao vẫn tiếp tục nhỏ giọt đổ về, mà nội dung thì vẫn y xì đúc: gọi không được.
Lạ thiệt.

Để điều tra tới cùng, hôm đó tôi làm xong ca ngày liền ở lại khách sạn, cố tình chờ tới nửa đêm xem thử có phải mấy cái điện thoại chỉ hư lúc mặt trời đi ngủ hay không.

Ai ngờ tôi lại chứng kiến cảnh tượng không thể tin nổi, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp... ngốc bạch ngọt.

Tôi thấy tận mắt Vương Thiến Văn, cô nàng tự phong là “ngốc bạch ngọt”, bình thản nhấc cái ống nghe của tổng đài lên rồi úp ngược nó xuống bàn.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy não mình teo lại như hạt đậu, mắt trợn đến mức muốn lòi con ngươi.

Tôi bước tới thẳng thừng, tóm lấy tay cô ta, giọng lạnh như đá tảng:
'' Cô biết mình đang làm gì không?”

'' Tôi với anh Ôn đã truy tìm suốt bốn ngày, còn tưởng là hệ thống có lỗi. Cuối cùng hóa ra là cô cố tình chặn hết cuộc gọi đến từ phòng khách!”

'' Cô nghĩ gì trong đầu vậy? Có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?”

'' Cô bóp đau tôi rồi đó!”

Cô ta giãy ra, mắt đỏ hoe như sắp khóc, thổi thổi cổ tay rồi nặn ra vẻ mặt oan ức đến tận trời xanh:
'' Tôi có làm gì đâu mà anh mắng tôi!”

'' Tôi đâu có chặn ai gọi!”

'' Tôi chỉ thấy ống nghe dơ quá nên cầm lên lau tí thôi. Làm gì dữ vậy, vu oan tôi à?”

editor: bemeobosua

Vu oan?
Thấy mấy nhân viên khác bắt đầu bu lại hóng, tôi dứt khoát ném cho cô ta một cái “dao gọt táo”:
'' Cô nói tôi vu cho cô, rằng cô đang lau ống nghe đúng không?”

'' Vậy cho hỏi: giấy lau đâu? khăn đâu? hay là giẻ đâu?”

'' Trên tay cô trống trơn, lau kiểu gì? Hay cô lau kiểu... thổi hơi rồi chùi bằng tay áo? Thế thì đúng là tôi hiểu lầm cô rồi, xin lỗi nhé, tiên nữ hàng thật!”

'' Cô!”

Cô ta nghẹn họng, mắt đỏ lừ trừng tôi, rõ là cãi không lại nên chuyển sang chiêu classic: im lặng rưng rưng nước mắt.

Môi mím lại, mắt long lanh, ngồi thút thít một góc như thể tôi mới làm gì tổn thương cả nhân loại.

Mấy đồng nghiệp đứng xem thấy tôi nghiêm mặt còn cô nàng thì yếu ớt như hoa trong mưa, bắt đầu cố can ngăn:
'' Có khi chỉ là hiểu nhầm thôi mà…”
'' Ai chả từng mắc lỗi…”

Tôi quét mắt một vòng, ánh nhìn lạnh đến mức mấy cái thiện chí kia teo lại như cá khô.
Rồi tôi quay lại nhìn cô nàng "mỹ nhân ngốc" kia, nhếch mép cười mỉa:
'' Cô tưởng mình đang ở trong truyện ngôn tình hả?”

'' Trước khi diễn vai “bạch liên hoa vô tội", cô có thể ngước lên nhìn cái trần nhà giùm cái không?”

'' Trên đầu cô có ba cái camera. Một cái còn chiếu thẳng vào quầy lễ tân.”

'' Cô làm cái gì, nó có thể quay rõ từng động tác. Không ai rảnh thời gian để đi vu khống cô cả.”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A