Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 5 - [FULL] Cô nàng “ngốc bạch ngọt” quầy lễ tân

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Bốn ngày liên tiếp, camera giám sát đều cho thấy hễ Vương Thiến Văn đến chỗ làm là lại bắt đầu tắt hết trạng thái phòng trên các app đặt phòng khách sạn.

Rõ ràng cô ta đã tái pham rất nhiều lần. Nhìn cái dáng làm việc thành thục kia là biết đã quen tay, không phải lần đầu.

Tôi tiếp tục tua ngược thời gian, lùi về ba tháng trước, là khoảng thời gian cuối cùng mà thẻ nhớ còn lưu được, cũng chính là lúc cô ta mới bắt đầu đi làm.

Camera lúc đó đã ghi lại cảnh cô ta học cách chỉnh trạng thái phòng, cố tình từ chối đơn hàng từ các nền tảng trực tuyến.

Thế này thì còn gì để nói nữa? Còn gì để biện hộ?

Tôi đứng trước mặt Ôn Minh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta, chỉ chỉ vào anh ta rồi lại chỉ vào Vương Thiến Văn phía sau, bật cười:
“Buồn cười ch.ết mất!”

“Tự cho mình là anh hùng bảo vệ mỹ nhân, thực chất chỉ là một tên hề nhảy nhót.”

“Hai người đúng là nên mừng vì đang sống trong thế giới hiện đại. Nếu mà còn mấy cái kiểu thề phát là trời đánh, thì với tần suất thề của hai người, chắc sống không nổi quá ba ngày.”

“Cô!”

Không cãi lại tôi được, Ôn Minh run run ngón tay, quay đầu nhìn Vương Thiến Văn, giọng trách móc:
“Thiến Văn, sao em lại tùy tiện chỉnh trạng thái phòng?”

“Anh biết em muốn nghỉ sớm, nhưng điều chỉnh sớm thế này thì quá đáng rồi đấy? Sáu giờ tối mà em đã tắt đặt phòng, lúc trời vẫn còn sáng trưng, khách đặt online bị chặn hết hơn nửa!”

“Em... em không cố ý mà.”

Vương Thiến Văn nước mắt nói rơi là rơi, nghẹn ngào: “Em chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy…”

“Lần sau em không dám nữa đâu, em sẽ sửa, hu hu hu…”

Mỹ nhân khóc đương nhiên là đẹp. Thấy cô ta rơi lệ, Ôn Minh cũng chẳng nỡ trách móc thêm.

editor: bemeobosua

Anh ta thấy mình nên gánh vác trách nhiệm, lập tức kéo tôi lại bàn bạc, bảo tôi cùng anh ta “thống nhất lời khai” với cấp trên, đổ hết lỗi cho hệ thống trục trặc.

Tôi bật cười lạnh:
“Anh tưởng lãnh đạo là ngu chắc?”

“Lỗi mà xảy ra đúng giờ, đúng điểm, lặp lại y như lập trình sẵn, dù chỉ số IQ sếp có 3 cũng biết anh đang chém gió. Tôi khuyên anh tốt nhất nên thành thật báo cáo mọi chuyện, bằng không một khi điều tra ra thì chẳng ai gánh nổi hậu quả đâu.”

“Cô đừng có ích kỷ thế, giúp một câu thì ch.ết à?”

Ôn Minh không hiểu nổi sự lạnh lùng của tôi: “Giờ quan trọng là dẹp yên chuyện này đi, cô còn lôi ra làm gì cho rắc rối hơn?”

“Thiến Văn bị mắng thì cô được lợi lộc gì? Chuyện này xảy ra, tôi với cô cũng bị quy là quản lý yếu kém. Giờ cô nói toạc ra, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.”

“Không chỉ bị trừ lương, còn chưa biết sẽ bị phạt kiểu gì. Cô làm vậy khác gì hại người mà chẳng lợi mình?”

“Tôi thấy cô đi.ên rồi!”

Tôi bị cái kiểu đổ lỗi của Ôn Minh chọc cho bật cười, liếc nhìn anh ta rồi lại liếc sang Vương Thiến Văn đang cúi đầu im lặng, dứt khoát nói thẳng:
“Tôi có đi.ên mới đi gánh tội chung với hai người. Đã bị phạt rồi, giờ lại còn phải ôm rủi ro vì một lời nói dối bị bóc trần?”

“Vương Thiến Văn cứu sống tôi hay cứu cả nhà tôi à? Tôi đ.iên mới thay cô ta gánh trách nhiệm!”

“Nói thật cho cô biết nhé, Vương Thiến Văn, nếu không chịu nổi áp lực công việc thì mời về nhà nghỉ ngơi!”

“Vừa lười vừa ích kỷ, ngoài việc kéo lùi cả tập thể ra thì tôi chưa từng thấy cô có cống hiến gì cho nơi này.”

“Trước đó đã cảnh cáo rồi, đừng giở trò vặt nữa. Cô cứ tái phạm hết lần này đến lần khác, tưởng tôi ăn chay à?”

“Tôi nói cho cô biết: Cô bị sa thải!”

“Lê Minh Nguyệt!!”

Thấy tôi chẳng buồn để ý mình mà chỉ chăm chăm nhìn Vương Thiến Văn, Ôn Minh tức đến phát điê,n.

Hắn ta bước tới, không nể nang đẩy tôi một cái:
“Cô tưởng mình là ai mà dám sa thải Vương Thiến Văn? Cầm lông gà làm cờ lệnh à?!”

“Tôi là ai à? Tôi là bố anh đấy!”

Không thèm suy nghĩ, tôi tặng anh ta một cái bạt tai:
“Mẹ anh không quản được anh thì để tôi - bố anh, dạy dỗ anh nên thân!”

“Là phó quản lý khách sạn, nhiệm vụ của tôi là quản lý nhân viên, bảo vệ quyền lợi khách sạn!”

“Vương Thiến Văn vì lợi ích cá nhân mà phá hoại hình ảnh khách sạn không chỉ một lần, khiến danh tiếng khách sạn tụt dốc không phanh!”

“Là người quản lý, tôi có nghĩa vụ đuổi cổ nhân viên kiểu đó!”

“Tôi thấy cô bị ma ám rồi!”

Bị tôi tát một cái, Ôn Minh càng gào to:
“Thiến Văn đã nhận sai rồi, sao cô cứ phải bám lấy chuyện này không buông?!”

“Suốt ngày mồm mép vì lợi ích khách sạn, tôi thấy cô bị tẩy não rồi, đứng về phe tư bản mà quên mất mình là ai!”

“Cô tưởng mấy ông sếp lớn coi cô ra gì chắc?”

“Lê Minh Nguyệt, cô thật nực cười!”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A