Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 6 - [FULL] Cô nàng “ngốc bạch ngọt” quầy lễ tân

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

“Ôn Minh, anh từ chức đi.”

Đối mặt với tiếng gào thét gần như điên cuồng của anh ta, tôi chẳng chút dao động, thậm chí còn buồn cười:
“Nếu đầu óc anh chỉ toàn nghĩ mấy chuyện như thế, tôi khuyên anh nên ở nhà ăn bám, khỏi cần đi làm chi cho mệt.”

“Anh hiểu bản chất công việc và trách nhiệm của một vị trí quá nông cạn, tôi cũng lười nói thêm.”

“Tốt nhất anh nên biết rõ mình đang nói cái gì.”

“Tôi tất nhiên biết mình đang nói cái gì.”

Ôn Minh xưa giờ vốn khinh thường những lời chất vấn của tôi. Anh ta vắt một tay lên vai Vương Thiến Văn, cằm hếch lên đầy ngạo mạn như thể đứng trên tất cả mọi người.

“Tôi nói chính là chân lý của dân làm thuê.”

“Cày đầu tắt mặt tối mà lương không bằng một phần trăm của sếp, ấy thế mà lại cứ phải đồng cảm với sếp, bảo vệ quyền lợi của sếp, tôi thực sự không biết nên đánh giá cái sự khúm núm của cô thế nào.”

“Hay là Lê Minh Nguyệt cô trời sinh đã thích làm ch.ó? Không nịnh vài câu là ngứa ngáy khó chịu, phải đối đầu với chính đồng nghiệp cùng tầng lớp mới thấy vui?”

“Không, là anh không hiểu.”

Tôi không để tâm đến những lời công kích dồn dập của Ôn Minh, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào cặp đôi ch.ó má kia, lặp lại:
“Ôn Minh, tôi quản là kỷ luật, giữ là quy tắc, đại diện là ranh giới và công bằng. Nếu hôm nay anh nhất quyết che chở cho Vương Thiến Văn đến cùng, vậy tôi cũng chỉ có thể xử phạt cả hai.”

“Cô cứ thử xem.”

Ôn Minh chẳng hề sợ tôi. Cái dáng vẻ “cô làm gì được tôi” gần như ngấm vào xương tủy anh ta.

Cũng bởi vì sự ngang ngược đó, Vương Thiến Văn vốn rụt rè cũng bắt đầu lộ mặt thật.

Hai người cười nói hả hê, nhìn tôi như đang xem trò hề, nghĩ chắc chắn tôi sẽ chẳng làm được gì.

Tôi cũng chẳng thèm đôi co. Sau khi xác nhận và chắc chắn rằng mình đã nắm toàn bộ chứng cứ trong tay, tôi quay người rời đi, chẳng buồn liếc hai kẻ đó thêm cái nào.

Hôm sau, tôi trực tiếp báo cáo.

Tổng hợp đầy đủ tài liệu về hành vi tắc trách cố ý của Vương Thiến Văn cùng việc dung túng của Ôn Minh, tôi gửi tất cả qua email cho cấp trên, còn nhắn riêng ông ấy nhớ kiểm tra hòm thư.

Nhưng Ôn Minh đâu phải ăn chay.

Trong lúc tôi chuẩn bị hồ sơ, anh ta lén tổ chức một cuộc họp khẩn.

Nội dung chính là đặt dấu hỏi về cách quản lý của tôi, một phó quản lý quá hà khắc khiến nhân viên không thở nổi.

Mấy nhân viên vốn hay lười nhác nghe vậy lập tức như cá gặp nước, thi nhau giơ tay tố tôi không có tình người, bóc lột công sức của họ.

Trong lời kể của họ, tôi chẳng khác gì kẻ chuyên canh me lương người khác, không ưng thì trừ tiền, không thuận mắt thì cắt thưởng.

Suốt ngày soi mói, y như bà cô khó tính ngoài phố.

Ôn Minh tổng hợp toàn bộ những lời “kêu oan” đó, nói rằng bản thân là quản lý nên có nghĩa vụ tiếp thu ý kiến của nhân viên, phục vụ lợi ích tập thể.

Vậy nên ngay khi tôi nộp chứng cứ, anh ta cũng trình luôn đơn đề nghị cách chức tôi.

Tôi biết chuyện là nhờ dì Trương, nhân viên dọn dẹp báo cho.

Khách sạn không có nơi nào mà dì không đến được, vừa nghe loáng thoáng bọn họ đang mưu tính hãm hại tôi, dì liền gọi điện báo ngay, dặn tôi phải cẩn thận.

Tôi cảm kích, sau đó gửi tặng dì một máy massage cổ để bày tỏ lòng biết ơn.

Còn chuyện Ôn Minh đâm sau lưng?

Tôi chẳng sợ chút nào. Vì tôi biết chắc mình không thể thua.

Quả nhiên, sau khi nhận được hai email trái ngược, cấp trên không ngồi đó mà ngẩn người, ông ấy lập tức điều tra và ra quyết định.

Ôn Minh và Vương Thiến Văn đều bị xử phạt, thậm chí còn bị công khai phê bình trước toàn bộ chi nhánh, đúng nghĩa “ch.ết xã hội”.

Ôn Minh tức điên.

Khi thấy ảnh mình bị treo trên bảng xử phạt, hắn ta đập thẻ công tác ngay trước mặt mọi người, gào lên rằng bất công. Mặt đỏ bừng như gấc chín.

Vương Thiến Văn cũng thê thảm chẳng kém. Bị trừ mất một phần ba lương, cô ta từng có ý định nghỉ việc, nếu không phải Ôn Minh ở bên liên tục dỗ dành hứa chống lưng, chắc đã dọn đồ biến mất lâu rồi.

Nhưng không nghỉ cũng chẳng dễ sống.

Do khách sạn gần đây liên tiếp xảy ra sự cố, cấp trên giám sát rất gắt. Vương Thiến Văn đừng nói lười, ngồi trong nhà vệ sinh quá mười phút là có thể bị kiểm tra bất thình lình.

Ngày tháng sau này của cô ta gọi là sống dở chết dở.

Theo lý mà nói, trận chiến này tôi đã thắng, đáng ra nên có nhiều tiếng nói hơn.
Nhưng thực tế thì không.

editor: bemeobosua

Ôn Minh có khả năng kích động rất cao. Nhờ cuộc họp hôm đó, cái nhìn của nhân viên đối với tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Chỉ cần tôi phạt ai hay cắt thưởng ai, lập tức lại có tiếng thì thầm sau lưng.

Tôi không phải kiểu lãnh đạo cứng nhắc, nhưng công việc của tôi vốn dĩ khó tránh việc đắc tội với người khác, mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc chẳng bao giờ thân thiết được.

Thế là dần dà, ngoại trừ một số đồng nghiệp hiểu chuyện, những người còn lại đều coi tôi như tay sai của tư bản, kẻ thù của dân công sở.

Tôi cũng chẳng biết nên nói gì.

Nếu việc xử lý người đi trễ về sớm, chỉnh đốn nhân viên cậy thâm niên ăn hiếp lính mới là tội ác tày trời, thì thôi các người x.ử t.ử tôi luôn cho nhanh, tôi không có nhu cầu làm việc chung.

Nhưng cứ bị đối xử như thế mãi, môi trường làm việc cũng trở nên ngột ngạt.

Dù biết họ chẳng làm gì được tôi ngoài cô lập, nhưng tôi vẫn muốn nói: Đừng làm việc ở nơi khiến bản thân thấy khó chịu, đó là bí quyết để sống lâu.

Vì vậy tôi lập tức nộp đơn xin điều chuyển công tác.

Mong cấp trên sắp xếp tôi về khách sạn mới sắp khai trương, cho tôi quản lý ở đó.

Dù biết việc khai trương vất vả gấp bội, nhưng còn hơn là mỗi ngày phải chịu đựng những ánh mắt dị nghị.

May mà cấp trên ủng hộ, nhanh chóng duyệt đơn.

Hôm thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Ôn Minh và Vương Thiến Văn còn đặc biệt tới tiễn tôi.

Bọn họ hớn hở, cười cợt gọi tôi là ch.ó nhà có t.ang.

Ôn Minh nhìn tôi từ đầu đến chân, khinh khỉnh:
“Tôi chờ ngày cô quay lại khóc lóc cho xem.”

“Khách sạn mới sao bằng nơi đã vận hành trơn tru? Cô sẽ hối hận thôi.”

“Anh nhầm rồi. Người hối hận, chỉ có thể là anh.”

Tôi liếc anh ta một cái, cố tình nhìn lâu hơn về phía Vương Thiến Văn đang đắc ý:
“Nghĩ kỹ lại lời tôi từng nói đi.”

“Nể tình từng làm đồng nghiệp hai năm, nếu một ngày nào đó cô thật sự không trụ nổi nữa, có thể tới khách sạn tôi làm đơn xin việc.”

“Vị trí lễ tân, tôi vẫn để dành cho cô.”

“Cứ chờ xem.”

“Hừ! Cứ chờ đấy!”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A