Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 4 - Mắt Âm 9: Ma Chó

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Một người trong số họ tiến ra nói:

- Thằng này tên là Quyết, nó ở trong làng Lư này này. Hôm kia nó lên nhà mới nên làm cơm mời hàng xóm thợ thuyền….

Người đàn ông tên Quyết này là người trong làng, hôm trước bác này có làm cơm mời hàng và họ hàng đến liên hoan nhà mới. Ở đây mỗi lần có cỗ là gia chủ thường làm thịt khi con lợn hoặc có khi là chó để ăn mừng. Nhà bác Quyết có nuôi một chó rất ngoan, suốt ngày nằm ở gốc cây không cắn ai bao giờ. Cũng không phóng uế ra bên ngoài sân vườn khi nào, cho đến cách ngày con chó bị giết thịt mấy hôm thì bác Quyết nằm mơ thấy một giấc mơ rất lạ. Trong mơ bác thấy con chó nhà bác leo lên cây bưởi như người. Rồi từ cây bưởi nhìn xuống dưới sân chõ mõm vào trong nhà cười khanh khách. Nó còn nói cái gì mà:

- Tao ăn ở vời gia đình mày trung thành như thế mà mày lại định thịt tao à

Nói rồi con chó lại ngồi vắt vẻo trên cành cây bưởi sau đó lại cười lên khanh khách, rớt rãi nhỏ lòng thòng xuống dưới đất. Sau cùng nó bất chợt nhảy xuống dưới sân cắn vào mặt bác Quyết. Thì bác Quyết giật mình tỉnh dậy, cả mấy hôm bác cứ băn khoăn mãi về giấc mơ ấy, rồi lại nhìn sang con chó tội nghiệp. Bác có đem chuyện ấy kể cho mấy người hàng xóm nhưng họ cũng gạt phắt đi nói:

- Ôi dào nghĩ lắm thì mơ nhiều chứ làm sao, nhà nào nuôi chó chẳng bán với giết thịt. Ông suy nghĩ cứ như Lão Hạc ấy, thịt quách đi cho anh em kiếm bữa rựa mận chấm bánh đa thèm lắm rồi

Bác Quyết nghe mấy ông hàng xóm nói thế thì cũng quyết thịt con chó, buổi sáng giết thịt nó chẳng hiểu sao con chó lồng lên nhe răng ra mắt long sòng sọc như lên cơn dại. Nó không cho ai lại gần như cảm nhận được cái chết đến cận kề vậy, người ta dùng gậy gạch đá xúm lại tấn công, quăng quật phải hơn hai mười phút đồng hồ con vật mới chịu hoá kiếp hai mắt trợn lên máu đen chảy ra hàm răng nhọn sắc nhe ra như cười đám người một cách chế nhạo, cặp mắt thì như oán trách ông chủ tệ bạc. Cả bữa tiệc hôm ấy, rượu ăn với thịt chó thì khỏi bàn, đám cỗ linh đình rất vui vẻ, ai cũng ăn uống no say. Rồi đến khoảng hơn mười một giờ khuya mới ra về hết.
Đêm đó cạnh hàng xóm nhà bác có ông Vĩ, nhà ông này nằm sát với nhà bác Quyết. Buồng ngủ có cánh cửa sổ mở ra nhìn từ bên nhà ông có thể thấy được sân nhà bác Quyết. Tối ấy ông cũng nằm ngủ bên nhà vì cuộc rượu thịt chó, khoảng hơn hai giờ khuya ông Vĩ nghe bên tai ngoài cửa sổ có tiếng gì như của một con vật có móng sắc nhọn đang cào vào cánh cửa gỗ bên ngoài. Ông mở mắt dậy cánh cửa sổ còn đang khép. Mà bên ngoài vẫn nghe có tiếng như tiếng móng cào vào cánh cửa nghề sồn sột. Ông Vĩ bị đánh thức bực mình ngồi dậy giọng lè nhè chửi.

- Cái con chó này sao hôm nay nó lại cào cửa nhà tao thế hả

Nói rồi ông nhỏm dậy đẩy mạnh cánh cửa sổ mở tung ra, nhưng bên ngoài chẳng có con chó nào cả. Nhưng tiếng sồn sột cọ vào cửa vẫn vang ở bên tai, ông Vĩ lấy làm lạ lắm rồi đưa mắt nhìn sang sân nhà bác Quyết. Từ trong cái nhà tối om đối diện cửa sôt bò đen xì hai con mắt lập loè ánh sáng đỏ. Ông Vĩ nép vào bên cửa chăm chú nhìn xem đấy là con gì, nhìn dáng bò in trên tường dưới ánh trắng khuya ông đoán nó là một con chó. Nhưng không hiểu sao trong nhà Bác Quyết lại có con chó to đến vậy. Nhưng khi cái bóng con chó đi ra đến giữa sân, ông mới tá hoả vì đó không phải là con chó.

Mà là Bác Quyết đang bò bằng bốn chân bên dưới đất, hai mắt long sòng sọc lập loẹ ánh sáng đỏ. Miệng tru lên những tiếng như tiếng chó, rồi bất ngờ cặp mắt đỏ kia nhìn về hướng cửa sổ nhà ông Vĩ ông sợ quá chui ngay vào trong nhà không dám ngó ra xem nữa. Hôm ấy cả đêm ông không tài nào ngủ được. Vì tiếng chó tru bên ngoài cửa sổ, cả tiếng sồn sột của những móng sắc nhọn cào vào cánh cửa bên ngoài. Hôm sau ông chạy sang nhà bác Quyết, cũng là lúc bác Quyết lên cơn co giật. Ông mới đem chuyện đêm qua nhìn thấy ra kể, thì mọi người ai cũng sợ hãi. Ở đây hễ ai bị ma quỷ nhập hành hạ họ không mời thầy cúng mà sẽ chuẩn bị một lễ. Rồi mời những cụ cao niên trong làng đến để tụng kinh ngày đêm và ăn uống tại nhà người bị nhập. Cúng cầu siêu cho vong hồn bên trong thân xác người bị nhập sớm thoát ra để đi về cõi cực lạc. Nhưng suốt một ngày một đêm cúng tụng kinh đến mức các cụ đã gần như kiệt sức thì Bác Quyết vẫn không tỉnh, người nhà phải khiêng đến miếu chúa Hoa để giải. Và cho uống nước giếng trong miếu như hôm nay, vì miếu chúa Hoa rất thiêng. Ma quỷ không dám đến quấy phá, ai bị ma nhập chỉ cần lấy nước trong giếng cho họ uống là khỏi ngay. Nhưng không hiểu sao lần này lại chẳng có công hiệu

Tôi nghe xong đầu đuôi câu chuyện đã hiểu được phần nào, có lẽ bác tên Quyết này bị ma chó nhập vào người. Nên mới thành ra như vậy, may là gặp tôi nên tôi đã đánh đuổi được hồn con ma chó ấy đi. Nhưng nếu chỉ là con ma chó bình thường về báo oán chủ nhà. Thì không lẽ nào nó lại tác yêu tác quái đến thế, nếu chúa Hoa không phải lên chầu toà Nam Tào không có nhà thì chắc chuyện này sẽ không xảy ra. Bà chúa chẳng khác nào vị thần cai quản cả vùng này, toàn bộ đất đai ở là Lư là nơi phát tích của bà chúa Hoa. Nên khi bà mất trong cuộc chiến chống quân Minh xâm lược, bà được đưa về đây để xây miếu thờ. Nên những loại ma quỷ súc sinh như con ma chó thì đến nơi bà ngự đã bay hồn lạc phách rồi chứ chưa nói đến vào được trong miếu để tác quái. Đến chính ông milu màu xanh là trung đẳng thần bị đuổi đi mà giờ chỉ dám đứng ngoài cổng chứ không dám vào khi chưa được phép. Thì con ma này phải có thân thế ra sao mới có thể như vậy được. Tôi ngẫm nghĩ một hồi chưa tìm được câu trả lời, bèn bảo người nhà đem bác Quyết về phải kiêng từ giờ đừng giết chó ăn thịt nữa. Một tháng nên ăn thanh đạm chay tịnh tránh sát sinh ăn thịt cá, và nhớ về thấy xương chó lông con chó mà nhà bác giết thịt đem gom lại chôn xuống góc vườn chớ đem đổ xương nó đi đâu thì mới được. Sau đó tôi đem ra bức tranh ngũ hổ trốn thiêng, bảo người nhà đem dán một bức ở ngoài cổng, còn một bức gấp lại ném lên mái nhà. Tránh đi đêm về hôm được biệt không uống rượu, nói xong nhà thấy tôi còn trẻ mà biết nghề phù thuỷ. Nên cũng không ai dám hỏi lôi thôi gì có người hơn tôi cái mấy chục tuổi cũng cung kinh nói:

- Chẳng hay cậu tên gì cậu ở đến đây, cậu cho chúng con xin lời y bác để làng chúng con ghi ơn ạ
Tôi phì cười nói:

- Bà ơi con có phải cậu mợ gì đâu, đừng gọi thế phải tội con chết. Các cụ các bác cứ mang bác ấy về làm đúng như lời con dặn. Con trọ ở nhà ông Hồng bà Sâm trong làng mình mấy hôm. Con là sinh viên trường báo về làng ta để tìm hiểu văn hoá thôn làng di tích lịch sử viết báo đấy ạ
Nói đến đây mọi người xì xào đến bắt tay tôi cám ơn, dân ở đây rất thân thiện họ chỉ tin vào oai bà chúa Hoa chứ tuyệt nhiên không có thấy cúng thầy phù thuỷ nào hành nghề cả. Nói xong rồi đoàn người lại kéo nhau ra về bê theo ông bác đã cú đá đến bất tỉnh. Lúc này tôi bảo Đoàn béo về nhà trước để tôi tự mình đi xem xét xung quanh, lúc đó người canh miếu là một ông đầu đã hoa râm dáng gầy gò. Gương mặt khá phúc hậu đứng chắp tay khấn lên ban thờ bà chúa. Rồi sau đó ông ôn tồn nói:

- Mời cháu vào uống nước, miếu làng tuy bé nhưng có bề dày lịch sử cũng lâu đời rồi. Gỗ cột kèo tốt lắm hàng trăm năm không mục hỏng, sạch sẽ mà giếng nước bà chúa lúc nào cũng trong
Tôi tiến lại hỏi:

- Dạ cháu hỏi cái này được không ông

- Ừ cháu hỏi đi

- Dạ sang trong miếu lại có cái giếng ở giữa sân thế hả ông

Ông cụ cười rồi chỉ tay vào cái giếng nói:

- Giếng ấy tương truyền ngày xưa khi chúa Hoa chưa đi đánh giặc, giặc Minh chưa cướp nước ta. Bà là người phụ nữ làng Lư, bà trồng dâu nuôi tằm dệt lụa khéo lắm, bố bà họ Bùi giỏi võ nghệ nên từ bé chúa Hoa đã giỏi nghề kiếm cung, thạo các ngón võ thuật. Trai làng đều sợ không ai dám hỏi cưới, bà cũng chẳng muốn lấy chồng. Ngày ngày bà hay ra cái giếng này lấy nước gội đầu, và xách về tắm gội. Cho đến khi giặc Minh sang cướp nước, bà cắt ngón tay nhỏ xuống giếng ba giọt máu quyết thề đuổi giặc cướp nước và xin dân làng khi bà không còn, vua có sai sứ về lập miếu thờ thì người làng cho xây dựng miếu ở chỗ cái giếng ấy thì bà sẽ thiêng và về ngự cai quản cho dân làng Lư được yên ổn vì đất này, người làng sát sinh nhiều vì mổ thịt chó. Quả nhiên về sau chúa Hoa tử trận, vua cho sứ đem sắc phong mũ miện về để để phong chức xây miếu nhớ công ơn bà chúa. Dân làng Lư y theo lời cũ mà xin vua cho lập miếu ở chỗ cái giếng này mà thờ. Có người hằng đêm đi qua miếu còn nghe thấy bên trong có tiếng nước dội ào ào, họ bảo đó là chúa Hoa múc nước lên gội đầu. Vì nước này có hoà máu của bà nên trong lắm dùng để trị những vết mụn nhọt rất tốt. Ai bị ma làm chỉ cần tụng kinh cầu siêu rồi xin nước giếng về uống ấy là khỏi ngay.

Nghe ông cụ trông miếu kể sự tích tôi chăm chú nghe rồi ghi lại chi tiết vào cuốn sổ. Sau đó xin phép ông được đi một vòng xung quanh miếu, xung quanh đây địa thế được bố chí khá cổ kính. Nhưng hình như bốn phương đều được cố ý đặt những vật có khả năng trấn giữ. Như chó đá đằng trước, chuông đồng, khánh tiết để đuổi tà ma, còn một góc cõ bụi tre trúc bị sét đánh phải nên xám xịt cháy một khoảng đen xì. Trúc là loài cây quân tử lại ngay thẳng dùng làm vật trấn giữ ma quỷ rất tốt. Bốn phương không phương nào được thiếu, vậy mà chú Hoa lên trầu toà Nam Tào thì sét đánh trúng vào một trong bốn phương này. Nếu ở đây là nơi dùng để trấn áp ma quỷ có chủ đích thì nguy to, vì chúa vắng nhà kiểu gì chẳng sinh chuyện ma quái. Tôi lầm bẩm xem xét một hồi rồi mới trở vào hỏi ông cụ canh miếu:

- Ông ơi cho cháu hỏi làng mình ngày xưa có truyền lại chuyện gì liên quan đến ma quỷ tác yêu tác quái gì ở đây không ạ

Ông cụ ngẫm nghĩ rồi lấy một cuốn sách trong hòm ra xem xét một hồi lâu rồi mới nói:

- À đây rồi, trong này có ghi là sau khi dựng miếu bà chúa xong, thì có người làng lấy ở đâu về được ba hòn đá thiêng. Một hòn màu trắng, một hòn màu xanh và một hòn màu đen, đem tạc thành tượng hình ba con chó đá hai con đặt bên ngoài cửa miếu, một con đặt bên trong chính giữa điện. Về sau con chó đã màu đen bên ngoài cửa miếu bỗng nhiên hai mắt chảy ra hai dòng máu đen. Người làng say rượu đi qua ấy thường bị nó dẫn dụ húc đầu vào con chó đá màu đen ấy mà chết vỡ óc. Nên người làng Lư bảo vì làng này ngày xưa làm nghề mổ chó, nên oan hồn của những con chó bị giết thịt kia không tan đi được mà quanh quẩn mãi ở đây. Chúng nhập cả vào con chó đá màu đen kia mà sinh ma quỷ, con màu xanh là thiện con màu đen là con ác. Vì người làng chết nhiều quá nên chúa Hoa hiện về báo mộng bắt người làng Lư đem con chó đá màu đen ấy xích lại trôn xuống dưới nền điện để trấn áp không cho vong chó thành ma quỷ về dắt người đi tự tử nữa. Lại bắt đúc chuông và khánh bằng đồng treo ở các phương để trấn không cho nó không thoát ra.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A