Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 11 - Mắt âm 7: Ma ám xóm trọ sinh viên

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi đáp:

- Cô xem chỉ tay cháu chắc đã biết rồi đúng không, giờ cho cháu xem chỉ tay cô được chứ
Bà ta nhìn thấy chỉ tay tôi biết tôi cũng là người trong nghề, nhưng thuộc dạng thầy cúng giỏi chứ không phải tầm thường. Bà ta xem được thì cũng coi như là người có nghề. Lúc này bà ta ngồi thừ ra bất giác chìa bàn tay ra ngoài đưa cho tôi xem. Tôi nhìn thôi thì đã nói:

- Cô có biết việc mình làm là ác độc lắm không, người học nghệ mà lại làm lợi cho mình. Hại người yểm ngải thì trời sẽ phạt, cô không còn hành nghề được lâu nữa đâu, cháu chỉ nói với cô một điều. Cô lấy đi của người ta đứa con dù nó có là sinh ra từ mối tình sai trái. Nhưng mình ác nhân thất đức trời cũng lấy của cô một đứa con không tài nào tránh được. Cô nhớ lấy, cháu hôm nay không đến để xem bói mà đến để cho cô biết ngải sẽ quật lại cô. Chỉ trong nay mai thôi, cô sớm mà lo liệu đi

Bà ta run lẩy bẩy, miệng nói không rõ chữ :

- Cháu ơi cháu cứu cô với, cô trong lúc ghen tuông nên chót dại cô biết cô làm thế là độc là ác nhưng cháu phải rơi vào hoàn cảnh của cô cháu mới hiểu. Ông ấy lang chạ bên ngoài bao nhiêu lần, đem tiền của cô đi ăn chơi cô không để ý. Nhưng đến nỗi có con rơi con vãi mang về tận nhà thì cô không để yên được. Chính chúng nó phá hoại hạnh phúc gia đình cô trước

- Cháu biết vì thế mà người ta đã phải chịu cái quả báo mất con rồi, nhưng cô cũng thế quả của ai thì báo về người ấy. Họ phá hạnh phúc gia đình cô thì cả đời họ sẽ không được hạnh phúc. Còn cô trời cho biết nghề nhưng lại ác nhân thất đức thì không ai cứu được. Cố mà chuộc lại lỗi lầm đi cô ạ cháu chào cô

Nói rồi tôi với Đoàn béo bỏ ra về, mặc cho bà cô đã khuỵ ngay xuống khóc lóc xin tôi cứu cho. Nhưng bây giờ ai cứu được bà ta nữa, còn chị Mi cũng vậy cả đời chị ta cũng sẽ chẳng thề được yên và hạnh phúc. Tôi đem túi nhốt vòng mang lên một cái chùa rồi thả cho hồn đứa bé ra, nó nên ăn mày nơi cửa tu để thoát hết khỏi những thứ ma tính còn sót lại. Và cũng nên để nó đi đầu thai cho trọn một kiếp khác.
Đến đây tôi trở về xóm trọ, vậy là đã xử lý xong một vụ, chỉ còn lại con ma mới xuất hiện ở trong xóm trọ thời gian gần đây nữa là tôi chưa tìm ra cách. Có lẽ nào căn phòng của tên đeo kính kia ẩn chứa thứ gì mà con chó âm dẫn đường của tôi đã phát hiện ra nên mới sủa lên inh ỏi như vậy quả thực nghĩ tới đây tôi càng muốn phải tìm cho ra nhẽ. Chuyện ma quái đang xảy ra này.

Lúc đó tôi mở fb ra xem thì lại thấy thông tin tìm người hôm trước đăng rầm rộ trên mạng. Thời đại phát triển các trang mạng xã hội thông tin nhanh lắm thật giả lẫn lộn chẳng biết đâu mà tin. Nhưng cái tên Nguyễn Hoài Thương mất tích ngày 21-8 lại hiện ra kèm theo bức ảnh của cô gái. Chẳng hiểu sao tôi nhìn rất quen nhưng cố nhớ lại mà không sao nhớ ra mình đã gặp cô ta ở đâu rồi. Chẳng biết vì sao tôi lại có cảm giác lạ lùng đó, nếu bây giờ tôi nhờ Thư tới thì sẽ xác nhận được rõ ràng cái xác có thực sự còn ở trong xóm trọ này hay không. Và tại sao đến giờ cái xác ấy không bốc mùi hôi thối. Để mọi người phát hiện, điều đó kì lạ thật. Vừa về đến nơi, thấy đám con gái ngồi ngoài cửa nói chuyện tôi mới dừng lại buôn dưa lê với chúng nó chút cho vui. Một đứa trong sống ấy bảo:

- Việt ơi rảnh không ngồi đây chơi, có ít thịt trâu gác bếp đem từ mãi Điện Biên xuống đấy. Ngồi nhấm nháp tí cho vui, thằng Đoàn đâu

- Đoàn nó đi chơi game rồi, sao có chuyện gì à mấy bà

Mấy đứa con gái nói:

- Có chuyện gì đâu ngồi đây cho chúng tôi hỏi chuyện chút ấy mà. Mấy hôm nay ông có cảm thấy khu trọ mình có cái gì lạ không

- Có nhưng các bà gặp cái gì

Một đứa trong bọn nói:

- Tôi ấy hả hôm kia tôi đi học ca tối về muộn nhé….
Nói rồi con bé Hồng người Phú Thọ thủ thỉ kể, hôm qua con bé Hồng từ trường trở về. Lúc ấy đã là chín giờ tối hôm nay nó học ca tối lúc bảy giờ, vừa về đến nơi thì bụng đói làm cho nó muốn mau mau về ăn cơm. Nhưng vừa bước lên cầu thang tầng hai. Từ đâu một con mèo nhảy ra kêu lên một tiếng chặn ngang đường. Con mèo dựng lông lên gầm gừ như không muốn cho con bé Hồng đi lên tiếp. Làm con bé Hồng phải nạt mà đuổi mãi, mà dường như con mèo kia như không biết sợ người vậy.

Nó cứ đứng chơ ra nhe răng khè về phía con Hồng, một lúc sau từ trên tầng đi xuống một người đàn ông cắt đầu cua con bé Hồng nhận ra đó là Trường một gã sinh viên mới ra trường nhưng độc thân. Anh ta ở đây đã khá lâu, tính cách hơi cục mịch nếu không muốn nói rằng Trường là điển hình của một người sống khép kín hướng nội. Nghe đâu trước đó anh ta khởi nghiệp bằng nghề bán kem nhưng không thành công. Nhớ năm ngoái anh ta còn nhập kem về để trong phòng cùng với nước ngọt đồ lạnh. Để bọn sinh viên đến mùa hè lười không muốn ra quán mua có thể lên tìm anh ta để mua tại phòng luôn cũng được.

Nhưng năm nay thì không thấy anh ta bán nữa, có lẽ tiền điện không bõ tiền bán. Nên anh ta cũng dẹp luôn mô hình làm ăn ấy, thấy bảo hiện tại đang làm việc văn phòng cho công ty nào đó thiên về mảng máy tính. Vì có vẻ ngoài khá đụt, lại không có duyên ăn nói và kém mã. Giữa thời buổi này việc kiếm bạn gái đối với một người như anh ta là hoàn toàn không được khả thi cho lắm. Nói chung Trường là một bóng mờ của khu trọ là người sống khá kín tiếng không hay giao tiếp với ai, ngoài trừ khoảng thời gian bán kem và nước ngọt trong khu trọ. Nên mọi người cũng xa lánh và không mấy khi tìm đến để bắt chuyện, vì thấy anh ta khó gần và có cái gì đó khá lạ.

Con bé Hồng thấy Trường đi xuống chạm mặt nó, gã có hơi khựng lại rồi cười nhạt chào một câu:

- Hồng đi học về à

Con bé Hồng cũng lễ phép chào lại:

- Dạ em mới đi học về, anh đi vứt rác hả anh

Gã gật đầu xách cái túi rác lách người qua con bé Hồng chỉ chào hỏi được một câu thì đã vội vã bỏ xuống dưới. Chẳng hiểu sao khi Trường lướt qua Hồng, cô cảm nhận được trên người hắn hình như vừa toả ra một luồng khí lạnh ngắt. Làm hai chân cô muốn nổi da ga, chỉ một thoáng như vậy thôi mà không hiểu sao lại khiến cho cô có cảm giác lạnh lẽo rùng mình đến như thế. Nhớ ra phải đi rút quần áo xuống tiện tắm luôn, thì vừa đúng lúc ấy. Con bé Hồng thấy cón vật gì hơi lấp lánh rơi ở một góc của bậc cầu thang nối giữa tầng ba lên tầng bốn. Nó cúi xuống nhặt lên thì thấy đó là một sợi dây đỏ. Ở giữa đính một vật bằng vàng, nó nhận ra vật ấy có hình con chuột. Con bé Hồng cầm lên ngắm nghía xem xét một hồi, nó mới à lên một tiếng vì. Vật này không xa lạ gì, vào ngày vía thần tài những người muốn mua vàng để thuận lợi trong việc làm ăn buôn bán được thuận sẽ đi mua vàng về. Người nhiều tiền thì mua nhiều, người không có sẽ chọn những sợi dây có hình con giáp này để mua chỉ độ vài phân giá thành không quá cao quá. Nên phụ huynh hay mua về cho con cái đeo lấy may cũng có. Kể đến đây nó mới đem khoe cái vòng ấy ra với chúng tôi, đó là một sơi dây đỏ sâu vào ấy hình con chuột bằng vàng khá nhỏ tượng trưng cho con giáp. Tôi thấy nó đem khoe ra thì cũng nhìn cho kĩ, đúng là vàng thật chứ không phải đồ mĩ kí tôi mới hỏi:

- Sao bà không hỏi xem ai mất để trả lại

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A