Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 12 - Mắt âm 7: Ma ám xóm trọ sinh viên

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Con bé Hồng nói:

- Tôi cứ lặng im xem ai mất người ta sẽ tìm đến mình, chứ giờ bảo ai mất ai người ta cũng nhận, biết của ai. Mà từ ấy đến giờ chẳng thấy ai đi tìm, nếu người ta có tìm thì tôi cũng phải hỏi xem hính dáng ra sao tôi mới trả lại. Còn không ai cho thì đây là của tôi coi như lộc

Nó cười khanh khách tôi mới bảo:

- Cần thận kẻo đen đấy nhặt đường vàng thấy bảo đen lắm đấy

Con Hồng nói:

- Cứ nhặt được tiền là đỏ rồi, đen với đủi cái gì, phủi phui cái mồm ông đi, im nghe tôi kể nốt đây này

Nói xong con Hồng lại kể nốt nó nhặt cái vòng đỏ ấy lên rồi nhét nhanh vào trong túi quần sau đó chạy một mạch lên rút quần áo, vừa lên đến tầng bốn. Nhìn cả dãy trọ có duy nhất một phòng cuối cùng là có người ở nó tự nhiên thấy hơi ớn ớn đã toan quay đi. Thì bất ngờ từ phía cánh cửa phòng của người tên Trường, thò ra một cái đầu, nhìn từ xa tuy hơi tối nhưng con bé Hồng đoán chắc đó là con gái. Vì mái tóc dài xoã ra, nhưng chỉ thò mỗi cái đầu ra mà thôi không để lộ thân người. Nó cứ đứng mãi nhìn chân chân về phía cái đầu thò ra kia một lúc rất lâu, rồi tặc lưỡi lầm nhẩm.

Có lẽ tay này dắt người người yêu về chơi cũng nên, chỉ lạ là người con gái kia vần thò đầu ra mà không di chuyển động đậy gì. Làm nó thấy hơi sợ nên không dám đứng đó nữa mà chạy lên tầng thượng để rút quần áo xuống. Vừa hay lúc nó đang rút quần áo thì bỗng nhiên, cái téc nước đặt ở trên cao kia vang lên những tiếng lục cục làm cho con bé Hồng giật mình. Cái téc nước này là téc nước bỏ không, vì bị rò, có lẽ con mèo con chuột gì đấy chui vào trong lên mới phát ra tiếng lục cục như vậy. Nó không để tâm lắm cho đến khi bước xuống khỏi cầu thang. Tiếng lục cục phát ra từ bên trong téc nước vẫn vang lên phía sau lưng, con bé Hồng đi trở xuống thì đứng ở hành lang tầng bốn lúc này có một người đang vịn vào lan can hướng ra phía ngoài quay lưng về phía nó. Nó thấy có người tưởng là đứa nào tầng dưới lên đây tìm vàng, nên đứng lại hỏi dò:

- Chị nào lên đấy hóng gió thế này, không sợ ma à

Nhưng người kia không trả lời vẫn đứng chân chân nhìn ra hướng ngoài của khu trọ. Nó thấy người đối diện không có ý muốn trò chuyện nên cũng chẳng quan tâm nữa mà đi nhanh xuống dưới. Nhưng phía sau lại phát ra thứ âm thanh lục cục như tiếng của cái téc nước bỏ không ban nãy làm con Hồng quay người lại xem. Nhưng bất ngờ hơn người vừa nãy đứng ngay sau lưng nó chỉ mới vài giây đã không còn ở đó nữa. Con bé Hồng chạy trở lại ngó nghiêng xem hết cả dãy hành lang, nó chạy thẳng xuống cuối phòng của người đàn ông tên Trường ở cuối dãy để xem cho tỏ.

Nhưng toàn bộ các căn phòng đều đóng kín, khoá ngoài và ngay cả căn phòng duy nhất có người ở kia. Cũng khoá ngoài, vậy thì người ban nãy đã đi đâu ngoại trừ việc nhảy từ trên này xuống. Điều ấy là bất khả thi vì khu trọ bây giờ thường có những hàng rào thép chắn bên ngoài lan can, để trống chộm cắp leo lên hoặc, giảm thiểu tai nạn ngã từ trên tầng xuống. Cho nên cô gái kia không thể biến mất không giấu vết được vì các phòng đều khoá không có cách nào chốn vào trong được. Nó thấy tóc gáy dựng lên, con bé Hồng chầm chậm đi trở lại nó chợt nghĩ đến cái đầu ban nãy thò ra từ cửa phòng của người đàn ông tên Trường mà rùng mình sợ hãi. Nếu cửa vẫn khoá thì làm sao một người có thể thò đầu từ bên trong ra bên ngoài được. Nó vừa bước vừa không dám chạy, đằng sau lưng lại vang lên tiếng cục cục, rồi tiếng dép đi ngay phía sau. Con bé Hồng sợ muốn đái ra quần nhưng không sao dám chạy vì nó sợ khi nó chạy sẽ có một hồn ma nào đó túm lấy tóc nó giật trở lại mà lôi đi.

Mãi một lúc con Hồng mới hoàn hồn trở xuống dưới, từ đêm nhặt được cái sợi dây đeo tay đỏ này nó đâm ra hay mộng mị. Có khi nó ngủ thì mơ thấy có người mở cửa bước vào nắm tay nó dắt ra ngoài, nó bản thân nó đi lên những bậc cầu thang vô tận rồi dừng lại ở một dãy hành lang cũng vô tận. Nơi những cánh cửa phòng đều mở ra, rồi mỗi phòng cả dãy dài đến nỗi không đếm nổi có một người bước ra đứng xoã tóc chân chân bất động. Sau đó bất ngờ lao cả đến nhảy vào người nó, bên tai vẫn nghe tiếng lục cục lục quen thuộc vang lên. Đến khi nó tỉnh dậy thì trên tay vẫn nắm chắc sợi dây đỏ, dù tối qua con bé Hồng đã cẩn thận cất kĩ nó vào bên trong túi xách. Nhưng chẳng hiểu sao khi ngủ dậy cái sợi dây đỏ đó lại vẫn nắm chắc trong tay. Hai ngày nay rồi, lần nào cũng vậy hễ con Hồng đi ngủ sáng dậy thì y rằng trong tay nó nắm chặt sợi dây này. Tôi nhìn sợi dậy này rồi đưa tay muốn xem. Con bé Hồng trao nó cho tôi, bất ngờ ký ức của người sở hữu nó chạy thằng vào trong đầu tôi. Nhưng mọi thứ hỗn loạn lắm tôi nói với con bé Hồng:

- Bà cho tôi mượn nó một tí có được không, mượn thôi không lấy đâu mà lo. Bà không nên cầm nó mà cầm cái này đi
-
Nói rồi tôi đưa cho nó lá bùa con Hồng như cũng cảm nhận được nó sở hữu thứ này là thứ không nên. Nó cũng đưa cho tôi cầm, giá mà tôi có cặp mắt âm thì tốt quá, tôi đã không phải khổ sở như thế này. Thông linh bị yếu đi làm tôi chẳng thể truy rõ nguồn cơn của sự việc như thế nào. Nhưng vật này chắc chắn có liên quan đến hồn ma đang lẩn quẩn quanh khu trọ này. Dự trên lời kể của con bé Hồng lẽ nào bên trong cái téc nước để ở tầng năm sân thượng kia có giấu thứ gì đó. Tôi thoáng rùng mình khi nghĩ đến nhỡ bên trong để một cái xác đã phân huỷ thì sao. Nếu vậy thì quả thật ở đây đã xảy ra một vụ giết người cũng nên. Tôi chạy về phòng chờ thằng Đoàn, mãi đến chiều nó mới về. Tôi bảo nó:

- Chuẩn bị đi tối nay tao với mày làm một việc
Đoàn béo nói;

- Việc gì thế mày

- Nấu ăn đi nửa đêm đi với tao khác rõ

Nói rồi thằng Đoàn đi nấu ăn còn tôi, ngồi suy nghĩ về câu chuyện của con bé Hồng tay mân mê sợi dây đỏ. Ăn cơm xong hai thằng tôi ngồi chờ cho đồng hồ trôi, mới đầu năm học nhưng số lượng bài tập cũng không phải ít. Ngành tôi học về sau phải đi nhiều nơi để làm bài tập lớn, viết bài về phong tục tìm hiểu nhiều nơi. Đây cũng là cái tôi thích mà quyết tâm trọn vào trường này. Nếu học tập không chú ý rất mà cứ bận tâm nhiều vào chuyện trừ ma bắt quỷ này tôi e là kỳ một này không có môn nào tôi qua được. Mà không giải quyết cho xong thì trong lòng cũng không sao yên được, tôi bắt buộc phải làm cho ra nhẽ thì mới thôi. Đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ khuya. Chờ cho các phòng tắt điện chìm vào giấc ngủ trời hôm nay không một gợn gió. Mà sao thấy xung quanh những dãy hành lang phả vào người hơi lành lạnh như đã sang thu dù giờ mới là cuối những ngày tháng 8. Tôi bấm xem thì hôm nay mới là 31 tháng 8 thì phải. Hai thằng ra khỏi phòng men theo lối hành lang khe khẽ không phát ra tiếng động. Tầng ba cũng đã tắt điện đi ngủ bọn tôi hơi có chút yên tâm.

Nhưng lên đến tầng bốn, thì thấy cửa phòng cuối dãy của gã tên Trường kia vẫn còn sáng đèn. Thằng Đoàn nhìn tôi vẻ mặt có chút e ngại. Nói rồi hai thằng lẩn lên trên tầng năm, nhìn vào cái téc nước treo trên tầng, nó lên tít trên cao của sân thượng. Tức là một mái nhỏ đổ trần được xây lên thành ô cửa để mở ra lối sân, bên trên tận dụng để téc nước còn bên dưới là chỗ phơi phóng của sinh viên. Muốn leo lên được phải dùng thang hoặc ngồi lên cổ một người công kêng nhau lên thì mới được. Trên này téc nước đã hỏng chủ nhà lười chẳng buồn đem xuống nên vứt chỏng vút chơ trên mái. Đem téc nước mới về để ngay bên dưới tiện việc sửa với đi đường ống. Bọn tôi không có thang nên hò nhau tôi ngồi lên cổ thằng Đoàn để nó kênh tôi lên. Thằng to béo lại khoẻ cao khoảng một mét 8. Hơn tôi hẳn năm centimet tức là tôi chỉ cao độ một mét bảy nhăm đến một mét bảy sáu là cùng. Nó bảo tôi:

- Mày nặng bỏ mẹ ngồi chắc đấy
-
Tôi nạt nó:

- Nặng sao bằng mày được, kênh tao lên đi nhanh không ai thấy tưởng mình trộm cắp gì thì bỏ mẹ

Tôi ngồi lên cổ thằng Đoàn nó dùng hết sức nâng tôi lên phải khó khăn lắm tôi mới bám được vào thành tường rồi leo lên trên. Lúc này tôi hồi hộp tìm cũng đập thình thịch. Đi đền gần cái téc đưa tay định mở nắp ra, thì thằng Đoàn ở bên dưới huých huých tay ra hiệu cho tôi ở trên rằng có người đang đi lên. Nó không biết trốn ở đâu bèn giả bộ đứng hóng gió. Còn tôi nằm bẹp xuống nấp sau cái téc nước nín thở không dám phát ra tiếng động. Một hồi sau tôi trông xuống thì gã đầu cua bước lên, vừa thấy thằng Đoàn đang giả bộ đứng hóng gió. Gã cười trừ hỏi:

- Chú em chưa ngủ cơ à, lang thang ở đây là gì thế. Không sợ ma à
Thằng Đoàn cười hề hề rồi nói:

- Em nóng quá lên đây hóng mát chút cho dễ ngủ ấy mà, mà anh cũng chưa ngủ hả anh
Nói rồi hắn ta đáp:

- Anh cũng lên hóng gió hút điếu thuốc một tí ấy mà, nhưng thôi chú ở đây anh xuống có tí việc nhé
Nói rồi gã đầu cua tên Trường kia đi xuống, thằng Đoàn ra hiệu cho tôi bảo nhanh lên. Tôi lúc này chồm dậy dùng hết can đảm mở nắp cái tec nước ra. Để xem xem trong ấy có gì, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bên trong là một cái xác đang trong kì phân huỷ rồi. Nhưng không tôi mở tec nước ra thì bên trong chẳng có cái xác nào nhưng có một vật gì nằm ở mãi đáy téc. Có vẻ là áo quần gì đó, tôi lấy đoạn ống nước gãy rồi chui nửa người vào khều cái đống ấy ra ngoài. Hoá ra là một bọc bên trong đựng toàn quần áo đàn bà cả nội y và tôi hốt hoảng khi ở dưới đáy bọc là một nhúm tóc người.

Tôi giật mình khi nhận ra có ai đó đã ném nắm tóc này vào đây và cả nhưng bộ đồ của phụ nữ này nữa. Đồ này trông khá trẻ trung có thể là cho người trẻ mặc chứ không phải của người già. Càng đối chiếu với câu chuyện mà con bé Hồng kể tôi càng chắc chắn rằng, hồn ma kia đang và đã muốn nói điều gì để chúng tôi biết. Tôi định đem đống áo quần này về, nhưng nghĩ lại thì không nên tôi bèn nhét vào túi rồi ném trả lại. Riêng nắm tóc tôi lấy một ít giữ bên mình vì bản thân đã có một kế hoạch khác. Tôi với thằng Đoàn len lén leo trở xuống. Rồi hai thằng nhòm trước ngó sau xem có ai trông thấy hay không rồi chạy xuống phòng. Vừa vào đến nơi tôi lấy nắm tóc cho vào một cái túi sau đó cất kĩ đi. Hôm sau đến ngày đóng tiền phòng, tôi với thằng Đoàn lỡ dùng hết tiền tài khoản nên phải cuốc bộ ra nhà chị chủ nhà để đóng tiền phòng. Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng chỉ chủ chửi như hát hay:

- Mả mẹ cái bọn này thàng nào cũng chậm, mà đã thế dùng tốn điện vãi cứt.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A