Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 13 - Mắt âm 7: Ma ám xóm trọ sinh viên

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước

Chap 13 : Giọng chửi đanh thép quá làm hai thằng tôi có chút nhột nhột, vừa thấy chúng tôi. Chị chủ dịu giọng đổi khác ngay nói:

- Hai em đến có việc gì à

- Dạ em vào đóng tiền phòng hết tiền tài khoản chị ạ

Chị chủ tươi ngay mời hai thằng tôi ngồi rồi mở số đọc số tiền, miệng không quên lẩm bẩm.
- ÔI các em đừng để bụng nhé ai cũng ý thức như các em thì chị được nhớ lắm đây. Mà cái thằng Trường này mọi tháng đã chuyên đóng tiền muộn rồi mà tháng này sao nó dùng hết lắm tiền điện thế. Mọi tháng nó dùng rõ tiết kiệt, tháng này thì gấp đôi tháng trước mà giờ chưa thấy í ới gì
Nghe đến tên Trường tôi có ý hỏi dò:

- Dạ chị anh đó dùng gì mà nhiều thế nhỉ mà ở tầng mấy

- Tầng bốn em ạ, thằng này không phải khách trọ lâu năm chị đuổi lâu rồi.

- Mà trên ấy không có ai thuê nhỉ

- Mấy hôm trước cách đây độ hơn tuần hôm chị đi du lịch, có con bé nó đến hỏi thuê phòng. Mà chị không có nhà, bảo nó lên xem xong chẳng thấy liên lạc gì. Cơ mà giờ nhà trọ cạnh tranh nhau ác mét vuông mấy cái nhà trọ ở đâu cho hết được. được ba tầng full là may phúc rồi đấy

Chị chủ nhà vừa nói xong thì trong đầu tôi như nhớ ra điều gì, đưa tiền xong tôi kéo ngay thằng Đoàn chạy về xóm trọ. Vừa vào đến nơi tôi mở điện thoại, tìm bài viết kiếm người thân hôm trước ra. Tìm mãi một hồi tôi mới thấy bài viết có dòng chữ tìm người thân:

- Nguyễn Hoài Thương, mất liên lạc ngày 21-8 năm xx ai biết cháu ở đâu thì liên hệ ngay với người nhà qua số điện thoại 0987655xxx….

Tôi nhìn bức ảnh lại nhìn xuống tay người mất tích, quả nhiên tay cô gái bên trong bức ảnh có đeo một sợi dây màu đỏ đúng rồi là sợi dây màu đỏ, có hình con chuột giống hệt với sợi dây mà con bé Hồng nhặt được hôm trước. Tôi nhớ ra rồi, bảo sao lần trước tôi nhìn vào bức ảnh người bị mất tích kia lại luôn thấy có gì đó quen quen. Bời vì tôi đã gặp cô ta bằng xương bằng thịt một lần duy nhất, đó chính là buổi tối tôi và Đoàn béo về muộn. Chính là cô gái tôi đã mở cửa cho vào xem nhà, chính là cô gái ấy. Vì lúc ấy đèn ngoài cổng lờ mờ tôi nhìn mặt nhưng có chút không được rõ ràng. Nên mới không nhớ vì chẳng chú tâm lắm đến gương mặt cô gái đó. Vậy thì đúng rồi, cô ta đã đến đây xem phòng, từ ngày mất liên lạc đến nay tới hôm đó cũng đã hơn một tuần đúng vào ngày hai mươi hoặc hai một tháng tám gì đó. Tôi như bắt được vàng, vậy thì rất có thể cô gái kia mất tích cũng chính là ở tại đây, ngay trong căn nhà trọ này. Trong đây chắc chắn phải có một tên giết người đang cố gắng che giấu tối ác của chính mình. Muốn biết cái xác đang ở phòng nào thì giờ đây đơn giản lắm tôi chỉ cần làm một phép hết sức quen thuộc mà bác Thành vẫn hay làm. Đó chính là bùa tìm xác và bùa tìm đường sẽ dẫn tôi đến với căn phòng chính xác đang giấu xác của người bị chết kia. Tôi lấy lá bùa ra rồi lâm nhâm đọc thần trú sau đó vo viên một sợi tóc lại rồi kèm theo sợi dây đỏ quấn vào lá bùa vàng. Tức thì tôi nhấn tay vào đầu con chó âm rồi khẽ thì thầm nói:

- Nhờ cả vào mày đấy
Tức thì tôi đọc lâm nhâm trọng miệng:

Bùa lính ứng biết tìm đường
Đi bốn phương dò sáu hướng
Chỉ ta biết xác nơi nào
Dù phải đào hay phải quật
Theo di vật biết tìm về
Không chậm trễ tìm cho mau

Nghe lệnh ta ngàn ngọn lửa gửi lên cung Nam Tào

Nói rồi buộc sợi dây bùa vào cổ con chó. Ngay lập tức con chó chạy ra bên ngoài tôi cũng lần theo dầu nó, quả nhiên như tôi dự đoán. Con chó đã dừng lại trước cửa của gã trai tên Trường kia. Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, tôi gọi con chó trở lại rồi lúc này mới kéo một đám lại bàn to nhỏ chuyện gì đấy rồi. Cả bọn nghe tôi nói cũng làm theo. Khi ấy tôi mới lấy ra nhúm tóc đã giấu đi hôm trước ra để thực hiện kế hoạch của riêng mình.

Sáng hôm ấy gã Trường bước ra khỏi phòng định đi làm thi bất ngờ bên trong giày của gã lộ ra một một nhúm tóc đàn bà. Gã cầm lên xem thì tái mặt đi, rồi nhanh tay nhét gọn nắm tóc vào trong túi dạo này gã hay nằm mơ thấy cái gì kinh khủng lằm nay lại nhìn thấy nắm tóc này khiến cho gã càng không yên. Gã thấy trong lòng nóng như là lửa đốt chẳng biết vì sao lại như thế, nhưng trông gã đã hốc hác và gầy rộc đi trông thấy gã vốn kha cao trước còn có da có thịt này gầy rộc cả đi như người mắc bệnh.

Chẳng hiểu sao mỗi sáng bước ra cửa thì trong giày lại lưu lại một nhúm tóc, càng lắm hắn thêm hoàng sợ. Hắn như biết được điểu gì, ngay buổi tối hôm ấy khi cả toà nhà trọ đã ngủ hết. Có một bóng đen lẩn ra bên ngoài khép cánh cửa lại hắn vác theo một cái gì nhanh thoăn thoắt leo lên tầng bốn của tầng thượng. Kẻ ấy không ai khác chính là Trường, cử chỉ của hắn đã bị tôi và Đoàn béo nom thấy. Khi hắn vừa ra khỏi phòng, lên tầng bốn tôi và Đoàn béo nhanh nhẹn lẻn vào trong, mở cánh cửa ra rồi sau đó khép lại. Vừa bật đèn flash bên trong phòng tối om đồ đạc nằm ngổn ngang.

Tôi tìm kiếm và để mắt ngay đến có một vật tự cái hộp hay cái tủ gì đó khá to nằm ở cuối phòng, bên ngoài được bọc lớp vỏ bìa cát tông. Tôi kéo Đoàn béo tiến lại phía ấy rồi mở cái lớp vỏ ấy ra, thì bên trong là một cái tủ lạnh loại đựng kem và đồ nước ngọt tôi vẫn thường thấy ở các cửa hàng tiện lợi. Phải rồi hôm trước nghe con bé Hồng kể tên Trường này ngày trước có một thời gian đi bán kém, rồi bán cả nước ngọt bên trong khu trọ. Tôi thấy cái tủ vẫn còn cắm điện và để ở chế độ đông đá. Như đã hiểu chuyện gì tôi bảo Đoàn béo phải thật bình tĩnh, rồi bất ngờ tôi kéo tấm cửa kính đã mờ đi vi hơi lạnh bên trong ra. Một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt hai chúng tôi. Một cái xác đã đông đá, khuỷ chân và khuỷ tay đã bị chặt lìa cụt ngủn. Đầu cũng bị cạo hết tóc nằm gọn bên trong cái tủ lạnh, tôi phải bịt miệng vì sự việc trước mắt tôi quá đỗi kinh hoàng và thảm khốc. Lòng tôi như bàng hoàng quá độ, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn không sao làm chủ được cảm xúc của mình lúc này.

Tôi quyết phải bắt kẻ thủ ác phải đền tội, vì điều hắn đã làm là không thể tha thứ. Tên Trường bắc cái thang lên téc nước rồi mở cái nắp ra soi đèn vào trong xem nhưng dĩ nhiên chẳng có gì trong ấy cả. Bọc đồ hắn ta ném vào trong đã bị ai đó lấy đi mất không còn ở đó nữa. Trường sợ hãi hắn leo xuống khỏi cái thang rút rồi vác cái thang trở vào phòng, cửa vẫn đóng khoá kín bên ngoài. Hắn vừa mở cửa bước vào rồi với tay bật điện. Một bóng người đen xì ngồi ở trước giường hiện ra. Trường rú lên hắn lắp bắp quỳ xuống van lấy van để:

- ÔI GIỜI ƠI, TÔI TÔI KHÔNG MUỐN GIẾT CÔ ĐÂU TẠI TÔI THẤY CÔ ĐẸP QUÁ NÊN TÔI NÊN TÔI CHÓT DẠI CÔ THA CHO TÔI.
Nói rồi gã quỳ xuống vái như tế sao nhưng người ấy đâu phải mà quỷ gì mà chính là tôi. Tôi ném bọc đồ ra trước mặt nói:

- Anh đang tìm thứ này phải không, nó không phải bị ma quỷ lấy mất mà là tôi lấy đấy

Hắn nghe giọng tôi vội đứng phắt dậy nói:

- Sao mày dám đột nhập vào phòng tao thằng kia

- Nếu tôi không đột nhập vào đây sao có thể vạch trần bộ mặt kẻ giết người như anh được, anh đã làm gì cô gái trong tủ cấp đông kia.

Tôi chỉ tay vào mặt hắn quát lớn lên, hắn quay lại toan chạy thì Đoàn béo đã chắn ở cửa từ khi nào. Tôi tiến lại Đoàn béo cũng xông tới, tên Trường lúc này nói lí nhí:

- Có gì các chú để anh giải thích đã

Đoàn béo nói:

- Không giải thích gì cả ra công an sẽ rõ
Nó toan xông lại để túm lấy thằng giết người, thì bất ngờ gã Trường đã nắm được con dao gọt hoa quả từ bao giờ. Tôi chỉ kịp kêu lên:

- Đoàn cẩn thận nó có dao đây
Xoẹt lưỡi dao vũng ra cứa một đường bén ngọt sượt qua áo đứt một miếng, ngực áo thằng Đoàn rỉ máu. Nhưng may lưỡi dao chỉ lướt qua da thịt vì thằng Đoàn kịp nghiêng người né tránh. Tên Trường nổi điên toan xông thằng vào tôi, tôi cũng xông ngay lại túm lấy tay, tên giết người hăn vung dao chém loạn xạ rồi bỏ chạy ra bên ngoài hành lang. Nào ngờ bên ngoài hành làng một đám con gái cũng đứng cả ở đó kéo lên xem. Tôi mới gọi to, chạy đi nó có dao đấy. Bất ngờ tên Trường xông tơi túm lấy một đứa con gái rồi chỉ mặt bọn tôi quát:

- Chúng mày cút mẹ hết đi đứa nào tới tao giết con bé này cút ra

Nói rồi gã Trường dơ con dao gọt hoa quả ra đe doạ mọi người. Tôi nói:

- Mày chạy không thoát được đâu

- Tao đéo cần biết chúng mày né mẹ ra không thì tao với con này chết chung.

Nói rồi đám con gái rẽ dạt sang một bên không dám tiến lại gần, tôi khi ấy bảo đám con gái lấy khăn lau máu cho thằng Đoàn. Còn phần tôi vừa đi theo thằng Trường xuống cầu thang, lúc này tôi mới lâm nhâm đọc thần trú rồi nói:

- Người hại chết cô ở đây mau đến mà báo ân báo oán

Nói rồi có một cơn gió thổi thốc vào mặt thằng Trường, làm nó nhìn quanh nhìn quần. Rồi bất ngờ thằng Trường kêu rú lên nó nhìn xuống dưới chân, như gặp phải thứ gì đó vô hình mà tôi cũng không nom thấy được. Thấy nó lộ ra sơ hở tôi huýt sáo một cái con chó âm từ đâu phóng vọt ra ngoạm ngay lấy tay của thằng Trường căn dữ dội, nó ngoạm vào bàn tay giằng giật liên hồi làm cho kẻ giết người kia kêu thết lên đau đơn hất con chó văng vào tường. Tôi tung người đá một cú khôi tinh thích đẩu trúng vào mặt của thằng Trường. Nó ngã lăn xuống dưới cầu thang. Rồi lồm cồm toan đứng dậy để chạy, thì Đoàn béo chạy tôi thét to lên:

- Việt để tao, con mẹ mày

Nói rồi nó phi cả thân người nặng như con trâu lao thẳng tới đè luôn vào người thằng Trường. Đấm túi bụi, một lúc sau khi đã trói được nó lại chỉ chờ công an đến khám nghiệm hiện trường. Lúc này tôi mới hiểu câu chuyện buổi tối hôm đó do chính thằng Trường khai ra.

Thằng Trường vốn không có bạn gái, lại nhút nhát nó vẫn hay rình mò ăn trộm đồ lót của mấy đứa trong xóm. Nhưng có lẽ thú tính của một kẻ bệnh hoạn lúc nào cũng cháy hừng hực trong người nó. Nhìn những bóng nữ sinh đi lại ra vào trong căn trọ này hoặc mỗi khi thấy họ lên tầng thượng phơi đồ. Trong đầu Trường như có tiếng gọi thúc giục gã làm phải làm điều gì đó để thoả mãn cơn them khát. Nhưng bao lần đấu tranh gã vẫn kìm chế được mà không ra tay. Nhưng ngọn lửa ấy cứ âm ỉ thiêu đốt tâm trí gã làm cho gã bị ám ảnh bởi những cô gái mà hắn biết sẽ không bao giờ có được họ.

Cơn bệnh hoạn dày vò gã khiến gã bệnh hoạn hơn, và quyết tâm phải làm liều, đã có lẫn gã toan đè nghiến một đứa nào đấy ra để liều một lần cho xong. Nhưng lại sợ phải đi tù, mà tội hiếp dâm vào tù coi như tàn đời. Những hình phạt dành cho kẻ phạm tội này thường vô cùng khùng khiếp. Khiến cho Trường từ bỏ ý định, nhưng có lẽ vào buổi tối định mệnh ấy. Sau khi được chúng tôi mở cửa cho lên xem phòng. Hoài Thương cô gái bị mất tích hơn tuần qua không mảy may đề phòng mà đi thẳng lên tầng bốn để xem phòng trọ. Trước khi đi cô cũng không nói cho ai biết mình đi đâu, vì đã có ý định chuyển phòng trọ trước hai tuần nên cô cũng gấp rút tìm phòng đặt cọc, để đến khi báo chủ nhà thì dọn về phòng mới cho tiện. Không ai hay biết buổi tối đó là buổi tối kinh hoàng nhất trong những giây phút cuối đời cô.

Thương bước lên tầng bốn của khu trọ, rồi bốc máy gọi cho Trường, gã vốn được chị chủ trọ nhờ dẫn người đi xem phòng giúp vì chị ta đang bận đi du lịch không có nhà. Trường lại là khách trọ lâu năm, dáng vẻ vô hại của gã đánh lừa những người đối diện không ai nghĩ rằng có ngày gã lại làm chuyện đồi bại đến như thế. Sau khi để lại số điện thoại của gã Trường cho Thương liên lạc để xem phòng, và mở cổng vì các phòng tầng bốn đều được bài trí giống nhau. Lại không biết mặt Thương ra sao vì khi liên lạc hoàn toàn qua zalo nên khi Thương mất tích chị chủ nhà có xem được tin nhưng vì không biết mặt. Nên chị cũng chẳng để ý, mà không ngờ người mất tích chính là người đến tìm thuê phòng trọ của mình.

Cô gái bấm máy gọi cho gã, đúng lúc ấy Trường mở cửa bước ra. Hai người đứng nói chuyện. Trường chỉ tay mời cô gái vào xem phòng. Vì các phòng còn lại được bái trí y hệt phòng của gã triều dài chiều rộng đều giống nhau. Thương cũng không đề phòng bước vào cửa đúng xem xét chú ý mọi thứ. Mà không biết rằng, Trường đã ở phía sau đưa ánh mắt đồi bại nhìn một lượt từ đầu xuống chân của cô gái tội nghiệp. Bên tai gã như có tiếng xúi giục, gã không thể chịu nổi nữa. Hôm nay Thương ăn mặc hết sức bình thường và giản dị. Nhưng với một kẻ bệnh hoạn như Trường thì dù nạn nhân có ăn mặc ra sao đó cũng chẳng phải nguyên nhân hay vấn đề. Vì sẵn bên trong người hắn vốn đã tồn tại một con quỷ chỉ trực chờ thoát ra ngoài.

Trường mắm môi trên tay gã với lấy viên gạch kê cửa bên dưới chân. Hắn tiến lại nhắm lúc cô gái không để phòng thì bịt mồm kéo cánh cửa đóng lại. Rồi bộp, viên gạch đấp vào đầu Thương ngã ra bất tỉnh cô gái choáng váng toan kêu lên. Trường đã bịt mồm không cho Thương cựa quậy rồi cô gái cũng ngất đi. Sau khi liên tục thoả mãn thú tính bản thân, Trường nhận ra Thương đã không còn thở nữa. Gã lúc này mới tá hoả lay lay cái xác đã không còn sự sống trên giường. Hai mắt vẫn mở trừng trừng nhìn về phía gã, tên giết người lúc này mới hoảng loạn hắn không biết nên làm gì. Ban đầu hắn đã toan phi tang cái xác đem đi nhưng nghĩ lại ở đây đông người quá. Việc trở xác mang đi là gần như không thể vì dễ bị phát hiện. Hắn nảy ra một ý nhét cái xác vào bên trong tủ cấp đông bán kem khi trước vẫn ở trong phòng. Rồi chờ cho cái xác đã đông cứng lại khiến máu không thể chảy ra nữa. Để cho gọn gàng hơn, trước lúc đem cái xác giấu vào tủ đông, hắn ta đã cạo hết tóc trên đầu nạn nhân sau đó gội sạch vết máu cuối cùng lấy áo quần và tóc mang lên cái téc nước bỏ không để giấu vì sợ ném ra ngoài có ai đó sẽ nhận ra. Đến khi cái xác đã hoàn toàn đông cứng rồi, Trường mua về một con dao chặt xương. Tên giết người lôi cái xác ra sau đó nhắm khớp tay khớp chân của nạn nhân từ cánh khuỷ trở xuống rồi chặt đứt, để toan đem phi tang dần dần. Xác nạn nhân đã đông đá nên máu không thể chảy ra được. Việc chặt xác tuy khó khăn nhưng lại ít để lại dấu vết, và tiện việc cho vào túi rác mang ra ngoài.

Hôm con bé Hồng bắt gặp gã từ trên cầu thang đi xuống, cảm giác lành lạnh sởn da gà mà nó cảm nhận được dưới chân lúc thằng Trường đi qua. Thực tế là do hơi lạnh của những khúc tay chân đông đá nhét bên trong túi rác đen phả ra, chứ không phải do ma quỷ nào hết. Chính lúc ấy là lúc gã giết người đem những phần tay chân bị chặt từ khớp khuỷ tay và đầu gối trở xuống đem đi giấu. Hắn chạy xe tay ga honda lead nên cốp xe hoàn toàn để vừa những chỗ tay chân ấy mà không sợ ai để ý. Lúc nó rú lên khi đang giữ một đứa làm con tin cũng là bởi nó nhìn thấy bến dưới chân là hồn ma và cái xác của cô gái tên Hoài Thương đã bò đến lấy miệng ngoạm vào chân hắn. Nên lúc ấy tôi mới có thời gian huýt sáo để con chó âm lao đến căn vào tay thằng Trường

Kể đến đây tất cả mọi người đều rùng mình sợ hãi. Vì những phút giây đối mặt với kẻ thủ ác có khuôn mặt hết sức bình thường và vô hại này. Đây cũng là lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng tôi biết rằng. Kẻ giết người không cứ là người có khuôn mặt ra sao, chúng có thể là bất cứ ai mang bất cứ một nhân dạng nào. Cũng là lời cảnh tỉnh đến những bạn đang và đã có thói quen đến những nơi bản thân mình không chắc chắn là an toàn khi ở một mình. Kể cả là đi xem phòng trọ hãy nhớ lấy kẻ bệnh hoạn tồn tại ở bất cứ đâu, và ở trong bất cứ ai.

Nghe thằng Trường khai ra tôi vẫn còn rùng mình khi nhớ lại cảm giác tôi và thằng Đoàn mở cái tủ đông bên trong là cái xác người bị cạo chọc đầu, nó có lẽ sẽ ám ảnh tôi với thằng Đoàn không thể nào quên được. Mọi thứ như một định mệnh cho tôi khám phá ra vụ án giết người và mất tích này, để giờ đây khi đối mặt với tên sát nhân trong xóm trọ. Chiếc xe có còi hú báo động vang bên ngoài, cơ quan chức năng lao vào, chúng tôi tất cả đều được đem đi lấy lời khai. Hiện trường cũng nào loạn. Chỉ có bà chị chủ nhà là khổ nhất vì chị biết sau ngày hôm nay sẽ là chuỗi ngày khu trọ sẽ vắng người không biết bao giờ mới lại đông vui như lúc này. Tôi trở về từ chỗ lấy lời khai, tôi khai rằng trước đó đã gặp nạn nhân đến xem phòng trọ tới khi đọc được tin mất tích mới thấy nghi ngờ. Nên quyết định liều tìm hiểu. Tôi và Đoàn béo được mọi người ở xóm trọ làm chứng cho vì trước đó tôi đã nói ra kế hoạch cho tất cả các phòng trong dãy trọ tôi biết để lật tẩy bộ mặt của thằng giết người kia.

Chắc chúng tôi lại phải chuyển đi nơi khác vì chỗ này có lẽ không còn là nơi phù hợp để chúng tôi ở nữa rồi. Nghe tin tôi lại phải chuyển phòng, thì bố mẹ tôi sửng sốt hơn vì không ngờ lời bác Thành nói chẳng sai. Vì những chuyện tâm linh ma quái sẽ tìm đến với tôi chứ không tôi tìm đến với chúng. Tôi cũng không quên sắm lễ cầu siêu cởi dây giải oan cho linh hồn cô gái bị giết kia được đi đầu thai không ở lại vất vưởng trong xóm trọ nữa. Tay tôi thắp nén nhang miệng đọc thần trú

Hồn theo bước huỳnh cân
Rũ bỏ hết hồng trần
Kẻo sinh lòng thù hận
Rồi phải trái bất phân

Nhân duyên là số phận
Sinh thác khổ muôn phần
Mau về nơi cực lạc
Để tránh kiếp vô luân

Mở !!!

Làm lễ xong đâu đấy rồi
Tôi dọn ra khỏi khu trọ mới thuê được ngọt tháng trời, tôi tạm biệt chị Mi cùng chị Hương. Cả hai chị cứ cảm ơn tôi mãi, vì nếu không có tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với chị nữa. Lúc ấy tôi mới đành ôm con chó âm cho nó liếm tay thi thoảng sủa lên mấy tiếng ra khỏi xóm , rồi cùng thằng Đoàn dọn đồ vào ở trong kí túc xá của trường cho lành. Chẳng biết trong ấy có ma quỷ gì không nhưng tôi mong là không có. Bước trên nền đường Cầu Giá - Xuân Thượng, khi này vết thương của thằng Đoàn đã đóng vẩy. Tôi nói:

- Mày theo tao thế này có sợ không toàn chuyện xui xẻo
Thằng Đoàn cười bảo:

- Sợ chó gì, tao thấy đi với mày tao lại thấy yên tâm hơn, vì lúc nào cũng có một thằng thầy cúng nửa mùa ở cạnh chẳng ma quỷ nào dám ghẹo

- Thầy cúng nửa mùa à, bố tao cũng gọi bác Thành Mo là thầy cúng nửa múa đấy.

Đang nói chuyện thì phía sau tôi có tiếng gọi của con gái:

- Việt đi đâu đó Việt

Tôi quay lại nhìn thì hoá ra cô nàng nước sấu người Lào Maika. Tôi quay lại nhìn về phía cô nàng mỉm cười rồi cả ba kéo nhau rẽ vào quán nước sấu gọi ba ly, sau đó thong thả nhìn dòng người đi lại tập nập toàn xe với cộ. Có lẽ trên chặng đường làm phúc cứu đời và ma thù quỷ ghét của tôi sẽ không thiếu những người bạn đặc biệt như Maika hay như Thư và cả thằng Đoàn nữa. Nó cũng đặc biệt mà là đặc biệt vô duyên, vỉa hè vẫn thế vẫn thiếu tiếng ve ca nhưng lại đầy cave. Tôi phóng tầm mắt hướng về phía bên kia đường. Nơi ấy có một thằng bé bán vé số vẫn đứng chân chân hai mắt nó hình như cũng đang nhìn về phía tôi thì phải….

Hết tập 7

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A