Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 21 - Mắt Âm 8: Bản Trùng Tang

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Miệng mấp máy như muốn nói gì mà không được, chú Khải quyết định đèo bác Hiệp đến thằng trung tâm y tế huyện để cứu chữa xem thế nào. Dù tôi biết chẳng ai cứu được ông này nữa, nhưng chú Khải đã nói thế mọi người đành cõng ông ra chỗ xe máy để đưa đi cấp cứu. Ban đêm chim rừng gọi bầy kêu lên thảm thiết, từng hồi từng hồi một nhưng tiếng ai đang cười lên khanh khách tôi bảo mọi người đừng để tâm cứ đi đi tôi sẽ đi phía sau lo liệu cho.

Thế là ba ánh đèn xe máy lặn lội lầm lũi đi trong đêm giữa rừng hoang núi thẳm của đại ngàn xuôi theo con đường vào trung tâm y tế cộng đồng của huyện. Ben trong chỉ có hai dãy nhà và một cái sân xi măng khá rộng, cơ sở vật chất tạm ổn nhưng không thể đầy đủ như trung tâm y tế thành phố hay trung tâm tỉnh được. Tuy vậy nó nằm toạ lạc ở con đường khá đép lội lên thoải thoải và cao ráo lại khô thoáng không lo mu lũ sạt lở đất. Vừa đưa bác Hiệp vào tới nơi, thì bác đã mềm nhùn ra vài cô ý tá chạy đến đỡ người bệnh lên xe cho chạy vào bên trong khu cấp cứu chờ bác sĩ ra xem bệnh. Lúc này bác Hiệp lại có triệu chứng của anh Khoa khi trước cũng lên cơn co giật, rồi liền tục chỉ tay ra ngoài cửa của khu trung tâm y tế và nói trong tiếng nấc.

- Nó đến đấy nó đến đấy

Thấy bệnh nhân như vậy các bác sĩ cho ông tiêm một liều an thần rồi bắt đầu đo huyết áp và kiểm tra sơ bộ, nhưng hình như liều thuốc an thần hình như chẳng có tác dụng. Bác Hiệp vẫn lẩm bẩm trong mồm liên hồi không lúc nào nốt. Chỉ đến khi tôi dán ở cửa ra vao khu trạm xá hai bức tranh ngũ hổ trốn thiêng thì lúc ấy ông mới không nói lảm nhảm nữa mà từ từ dịu đi. Tôi lập tức lâm nhâm đọc thần trú cố gắng cứu lấy Bác Hiệp, nhưng hình như hồn vía ông đã lạc mất rồi. Tôi cố gắng hỏi xem bác làm sao thì được một lúc bác Hiệp như tỉnh hơn. bác thều tháo nói lẩm bẩm, nhưng mắt vẫn nhìn vô hồn lên cái bóng điện của khu cấp cứu. Rồi bác bắt đầu kể.

Sau khi từ chỗ ăn cỗ về lúc ấy khoảng 12h trưa, trời hôm nay không có nắng mà âm u đến lạ. Bác Hiệp đã hơi say say, con đường này lại hay có chốt giao thông thổi nồng độ cồn. Mà bác thì chưa nát hẳn, giá mà nát hẳn thì bác mặc kệ đi rồi làm um lên là sẽ chẳng ai thèm bắt. Nhưng hôm nay rượu chưa tới tầm nhưng thổi nồng độ thì chắc cũng kịch khung. Bác không đủ can đảm để làm chí phèo đành vòng theo con đường núi xa hơn ít công an đứng chốt mà đi. Đoạn này âm u vắng người lắm, nên không sợ đi được một đoạn thì dưới ánh nắng ong của buổi trưa âm u bác lờ mờ thấy có một cô gái gùi một gùi măng đứng vẫy xe. Bác Hiệp liền đỗ lại sẵn có tí men nên bác hỏi:

- Em ơi em đi đâu mà lại bắt xe giữa trưa thế này, không thằng nào cho em đi nhờ à

Cô gái đáp

- Em mới từ trong chỗ hái măng ra, mãi chẳng bắt được xe đi nhờ mà chân thì mỏi quá. Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé

Nói rồi cô gái cười thật tươi, trên người mặc bộ quần áo truyền thống nom khá đẹp, bác Hiệp đáp;

- Em đi hái măng mà mặc đồ đẹp quá, lên xe anh chở đi nhà em ở bản nào

- Dạ gần thôi anh cứ đi em sẽ chỉ đường,

Cô ta leo lên xe và bác Hiệp cứ chạy mãi chạy mãi, chạy đến khi cái xe muốn hết xăng trên đường thì trời đã ngả tối về chiều. Lúc ấy xe hết xăng hẳn dừng lại ở một con đường hẹp mà vắng toàn cây cối chẳng biết là chỗ nào. Càng đi cơn say càng triền miên không tỉnh, đến khi xe dừng cô gái lại đi xuống bảo bác Hiệp:

- Xe hết xăng rồi, anh theo em vào nhà em đổ cho một can mà chạy về nhà.
Nói rồi bác Hiệp ngoan ngoãn vứt ngay cái xe xuống bên đường rồi đi theo cô gái gùi măng vào thằng trong rừng, lúc băng qua lối bác còn bắt gặp mấy người đàn bác ăn mặc rất lạ như mấy người đong phim cổ trang trên ti vi. Bác có gật gù chào mà họ không chào lại, đi theo cô ta được một lúc thì cô gái bỗng dừng lại. Bắt đầu sán đến bác Hiệp rồi lột hết quần áo ra. Bác Hiệp cũng cứ thể xông vào cô ta, quấn lấy nhau đang ôm hôn thì tự nhiên trừ trong mồm cô gái kia chui ra một con chuột rơi thẳng xuống mặt bác Hiệp, rồi từ trong mồm nôn ra một đống chuột con đỏ hỏn lúc này nắng đã tắt hẳn trời đã tối rồi. Bác Hiệp sợ hãi toan bỏ chạy thì một đứa trẻ con còn nguyên cọng dây rốn nhảy từ trên cây xuống bấu vào mặt bác như con sóc. Rồi bác thấy mấy người đàn ông ban nãy cầm xích sắt đến trói, và có bóng của ông nội thằng Sáng cả anh Khoa người mới chết mấy hôm trước cũng có mặt ở đó ho quây cả lại đứng xung quanh bác Hiệp dương những cặp mắt vô hồn vô cảm nhìn vào mắt bác, rồi sau đó gang mồm bác ra cho tay vào miệng như muốn móc thứ gì ra ngoài bác Hiệp sợ quá mà không kêu được cũng không tài nào bỏ chạy được. Chỉ có nước ú ớ hai mắt chứng kiến những hình ảnh ma quái kinh dị trước mặt rồi sau đó ngất lịm đi.

Kể đến đây bác lại như sợ hãi rồi tiếp tục lên cơn co giật, tôi lấy nước thánh đền bia lau mặt cho bác Hiệp rồi đốt một nắm là ngải ném xuống gầm giường mong sao cứu lấy tính mạng bác Hiệp. Nhưng mọi thứ đã muộn hồn phách bác đã không còn mà bị bắt đi rồi, bác Hiệp chết mắt cũng không nhắm được miệng há ra, trên ngực xuất hiện những vết nứt rất kì dị. Làm mọi người có mặt ở đó đều kinh hãi lùi lại, các bác sĩ chạy tới làm sơ cứu rồi ép tim, đem cả máy kích tim đến mà không cứu được chỉ thấy người bác mỗi lần bị kích luồng điện vào thì lại giật lên sau đó hạ xuống. Nhưng người đã hoàn toàn không còn tí sự sống nào nữa rồi. Một lúc sau mọi người được thông báo là bác Hiệp đã tử vong không cứu được nữa. Việc này tôi đã lường trước rồi. Mà trong lòng vẫn không sao thấy thoải mái buông bỏ được. Tôi chỉ mong sao cho bác Thành lên thật sớm để tìm cách giải quyết chuyện này để không ai phải chết nữa cả. Chiếc xe cấp cứu trở xác vào đến đầu đường, vì cái cầu sắt bắc ngang qua xuối vào trong bản chỉ vừa hai xe máy tránh nhau. Nên oto không vào được, chỉ còn cách đưa bác Hiệp xuống đẩy cái cáng từ đầu đường vào bên trong. Lúc đi đến giữa cầu, thì cây cầu bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Tôi quát lên:

- Có ta ở đây mà chúng bay dám làm tró ấy à

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A