Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 15 - Mắt Âm 8: Bản Trùng Tang

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Vừa nói dứt câu thì bà cụ lê cái chổi bên dưới đất từ trong nhà ra ngồi ở ngoài hiên ngó từ trên nhà sàn xuống. Một giọng tiếng kinh pha lẫn địa phương hơi lơ lớ. Bà nó gọi:

- Sáng về đấy à, mày đi học thế nào rồi.

- Bà đang ốm sao không nằm cho khoẻ bà ra đây làm gì

Giọng của bà cụ khàn đặc kèm theo trận ho dữ dội;

- Tao nằm mãi cũng mỏi, đứng dậy đi lại cho nó đỡ mệt. Thế việc của ông mày xong hết cả chưa

- Dạ xong rồi nhưng mà, anh Khoa nhà bác Dọ …anh Khoa

- Thằng Khoa làm sao ?

- Anh ấy..anh ây mất rồi ạ

Bà nội thằng Sang nghe xong thì tái mét mặt, nói lắp bắp:

- Mày bảo cái gì thằng Khoa chết rồi à, trời ơi nhà hại họ nhà này rồi. Thằng bé rõ ngoan làm sao mà chết
Thằng Sáng vẻ bối rối không biết đáp ra sao nó đưa mắt nhìn về phía tôi, rồi nói:

- Con cũng không biết bà không biết thì hơn

Nói rồi lại một tràng ho nữa từ bà cụ, ho một chặp thấy trong ngực đã dễ chịu hơn. Bà mới nói:

- Tao đã bảo mà nó kiểu gì cũng về, nó ám họ nhà này nó ám cả cái bản Vàng Song cho mà xem.

Tôi nghe bà cụ nói thế thì cũng ngồi xuống lân la hỏi chuyển.

- Bà ơi bà nói thế là sao ạ, xưa họ nhà mình có chuyện gì à
Bà cụ lúc này mới nhìn đến tôi ngạc nhiên như chưa nhận ra ai đáp:

- Mày là con cháu nhà ai, tao già quá rồi chẳng nhớ được

Tôi cười nói:

- Con là bạn của Sáng học mãi dưới Hà Nội cơ bà ạ

- À mãi dưới Hà Nội lên đây hả, quý hoá quá. Thế Sáng lấy nước cho bạn uống đi con

Tôi xua xua tay nói:

- Thôi bà ạ, con chỉ muốn nghe chuyện bà đang nói thôi. Ai bắt họ nhà mình hả bà

Bà cụ nhìn tôi sau đo nhìn thằng Sáng lưỡng lự một lúc mới quyết định kể:

- Mày đã muốn biết tao nói cho mà nghe, cả thằng Sáng ở đây tao bảo cho mà biết. Về nó với bố mày mời ông mo Kháng đến không thì nó bắt cả họ đấy con ơi
Nói rồi bà mới tường thuật lại chi tiết hơn câu chuyện của cả mấy chục năm về trước cho tôi và thằng Sáng nghe. Cũng vào một buổi chiều như chiều ngày hôm nay này, cách đây đã lâu lâu lắm rồi từ ngày hai ông bà mới lấy nhau cơ lúc ấy bà mới sắp sinh đứa con đầu lòng. Chính là bác cả của thằng Sáng khi ấy, hồi đó vùng này còn hoang sơ lắm. Dân bản không được ăn học nhiều, điện cũng chẳng có. Đốt nương làm rẫy canh tác mãi tận những quả đồi cao. Hôm ấy bà thằng Sáng cũng ông nó đang làm nương trên đồi đang có mang nhưng thời đó phụ nữ vẫn còn phải làm việc nặng chứ không như bây giờ có chế độ thai sản hẳn hoi. Đang làm thì bà bỗng thấy khát quá, mà bầu nước đặt ở khá xa trong cánh rừng râm mát cách đó vài trăm mét. Bà nội thằng Sáng để cho ông nó làm một mình, còn bà cuốc bộ lại rừng cây rồi lấy một ngụm ra mà uống. Đang uống nước cho đỡ khát thì từ phía cánh rừng sâu đi lại một người đàn bà. Hình như điệu bộ cũng đang khát nước thì phải. Bà ta quấn một cái khăn mỏ quạ trên đầu, mặc một bộ đồ chàm có đeo vòng bạc. Tiến đến lại gần xin nước uống, bà thằng Sáng vui vẻ mời đưa nước cho ba ta uống mấy ngụm. Uống xong bà ta ngồi nói chuyện một hồi, rồi mới bảo với bà thằng Sáng:

- CHị có đói không

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A