Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 9 - Cây liễu và hồn người chết dại

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Lúc này tôi mới bất giác hỏi bà: - Bà ơi cái cây liễu trong vườn nhà chú Bá lạ bà nhỉ, làng này chẳng ai trồng cây ấy trong vườn có mỗi nhà chú ấy thôi bà nhỉ Bà tôi nhìn tôi rồi không trả lời câu hỏi mà chỉ bảo tôi vào đi ngủ mai còn đi học. Đêm ấy tôi nằm trong giường bà, thi thoảng lại cảnh giác ngó ra ngoài cửa xổ không dám ngủ. Tôi chỉ sợ có người nào thấp thoáng ẩn hiện bên ngoài lại kéo lấy tay tôi kéo ra như đêm trước thì chết khiếp. Mãi cho đến khi tôi mệt quá ngủ thiếp đi, thì tiếng chó ngoài đường lại cắn nhẫm nhẳng hú lên một lượt giữa nửa đêm. Giấc ngủ dĩ nhiên chẳng được ngon giấc mấy, mới sáng ra tiếng kèn đám ma bên nhà ông Thái đã văng vẳng bên tai. Đánh thức tôi dậy, cả nhà đã sang bên ấy hết cả chỉ còn mình tôi vừa bước ra cửa cũng là lúc con bé Hiền chạy vào rủ tôi đi học. Vừa thấy nói tôi chạy đến hỏi: - Này có phải tối qua mày gọi tao ra cổng xong mày đi về đúng không Con Hiền nhướng đôi lông mày rồi nói: - Tối qua tao có sang đây đâu, đi qua đám ma sợ bỏ xừ, hôm qua tao phải ở nhà trông thằng Phúc nó ốm nên dạo này quấy lắm nửa đêm toàn đòi ra ngoài chơi thôi, mà đi học đi tao kể mày nghe cái này. - Kể cái gì - Cứ đi đi rồi tao kể cho Tôi bị nó kéo tay còn khoác cặp bước ra cổng theo con bé Hiền, vậy thì đúng rồi đêm qua con bé Hiền không sang nhà tôi thì hôm qua tôi bị ma gọi ra cổng thật rồi. Chờ cho khi cả hai chúng tôi ra khỏi con ngõ xa xa tiếng kèn đám ma nhà ông Thái đã tắt hẳn Con Hiền mới vừa đi vừa kể cho tôi nghe, câu chuyện của nó đêm hôm qua. Nó bảo đêm qua lúc ấy khoảng mười hai giờ khuya. Nó tỉnh dậy thấy bố nó không có bên giường, thằng em vẫn ngủ và nói mơ lảm nhảm. Cửa ngoài thì mở nó tò mò bước ra khe khẽ gọi bố. Nhưng không có tiếng đáp, một lát sau chờ mãi cũng chẳng thấy bố nó đi vào, con Hiền rảo bước ra vườn toan đến nhà vệ sinh thì nghe trong vườn có tiếng chân người đi lại. Nó hơi chùn bước dừng lại nghe ngóng, nhưng trong vườn tối quá trăng lại mờ mờ chẳng nhìn rõ được chỗ nào với chỗ nào. Bỗng cánh cửa nhà trên từ từ mở ra, nó thấy thằng Phúc bước từ trong nhà ra ngoài sân, tay nó như đang được ai dắt đi. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, con Hiền toan trở lại bắt thằng em đi vào ngủ. Thì sau lưng lại vang lên tiếng cộc cộc phát ra, nó quay lại nhìn thì tiếng cộc cộc ấy từ gốc cây liễu giữa vườn vang lại. Nó chăm chú nhìn thật kỹ thì hốt hoảng nhận ra. Dáng ai như dáng bố nó đang ngồi bên dưới gốc, bố nó đang nhè nhẹ lắc lư cái đầu rồi đập vào gốc cây từng cái một liên tục như để phát ra thứ âm thanh cộc cộc mà nó nghe được vậy. Thằng em năm tuổi thì chạy quanh sân, nó cười khanh khách như đang đùa nghịch với người nào đó giữa đêm. Con Hiền đánh bạo chạy vào trong vườn lay lay bố nó gọi: - Bố ơi bố bố tỉnh lại đi bố, bố làm sao thế bố Lay thế nào bố nó cũng không tỉnh, con Hiền chạy ra bể nước múc một gáo nước to nhắm thẳng mặt bố nó mà hắt. Bố nó bị hắt cho gáo nước lạnh thì lúc ấy mới giật mình tỉnh dậy. Hai bố con chưa hết bàng hoàng thì tiếng cười của thằng Phúc bỗng lại ré lên cười to hơn, nó ngồi xổm giữa sân, cắp mắt hình như vừa phát ra ánh sáng đỏ. Bố nó hỏi: - Sao con ra đây em đâu Con bé Hiền run run chỉ tay ra sân nói: - Nó tự nhiên đi ra ngoài sân rồi cười lên khanh khách bố ạ, sao bố lại ngồi đây Bố nó lắc đầu rồi đáp: - Bố cũng không biết nữa, nhưng cái nhà này chắc không ở được rồi con ạ cái nhà này có ma. Nói rồi bố con bé Hiền dắt nó chạy vào sân, thì thằng Phúc đã ngồi ở đó thấy hai bố với chị nó chỉ tay vào mặt cả hai mà nói giọng của một người đàn bà. Vốn thằng Phúc mới bập bẹ nói ngọng líu ngọng lô, mà giờ nó nói không ngọng một tí nào. Mà cái giọng the thé ấy phải là của người lớn, nó bảo: - Nhà này là nhà của tao, bố con mày sống trong nhà tao không thờ cúng tao thì tao vật chết cả nhà mày. Con gái mày mở mả cho tao lên, tao phải bắt nó để theo hầu tao. Nói rồi nó cười ré lên, rồi ngã ra đất bất tỉnh. Chú Bá chạy tới bế lấy thằng Phúc đưa vào nhà. Nó vẫn thở đều tựa như đang ngủ, thế là cả đêm nó với bố không dám chợp mắt cứ ngồi mãi ngoài phòng khách trông ra sân mà bật điện không dám tắt. Văng vẳng tiếng kèn đám ma chuyển cữu bên xóm nhà tôi vang lại nghe đến rùng mình. Bảo sao hôm nay nó đi học tôi thấy mắt con Hiền thâm như gấu trúc hoá ra nó không được ngủ cả đêm hôm qua. Vừa kể đến đây, thì từ bụi tre một ông cụ rách rưới quần áo vá như tổ đỉa ở đâu đi ra, bất ngờ nắm lấy tay tôi và tay con bé Hiền. Cả hai đứa tôi giật mình kêu ầm lên: - Ah ma ma ma Vừa kêu vừa định giằng tay ra mà không được, lúc nhìn lên thì đó là một ông ăn mày từ đâu đến đây trông lạ lắm. Ông cất tiếng nói rất hiền: - Đừng sợ ông không phải ma đâu, nhưng các cháu thì đang bị ma theo đấy Nói rồi ông cụ nhìn chằm chằm vào tôi với con bé Hiền, bà tôi bảo ở những làng quê hay có ông ba bị chuyên đi rình bắt trẻ con. Dụ dỗ trẻ con nên không được đi chơi về muộn. Hay đây là ông ba bị chuyên bắt trẻ con chăng, nghĩ đến đây tôi càng quẫy mạnh hơn, rồi lấy răng cắn vào tay ông cụ miệng tôi thét lên: - Ông ba bị bỏ ra, bỏ ra Bị tôi cắn ông cụ ăn mày buông tay tôi với con bé Hiền ra, tôi kéo nó chạy một mạch không dám quay đầu lại. Nhưng phía sau tôi biết ánh mắt ông cụ vẫn đang dõi theo hai đứa tôi, một ánh nhìn bí ẩn. Sau buổi học xong, tôi với con Hiền ra khỏi cổng đã thấy ông ăn mày lảng vảng ở đó rồi. Mái tóc dài bết lại xoắn từng lọn rối bời như che đi nửa gương mặt ông ta. Thấy chúng tôi ông ta lại đứng dậy như theo dõi, tôi bỏ chạy mà ông ta hình như đi lại rất nhanh thoáng cái đã ở ngay sau lưng, tôi với nó chạy vào tận trong ngõ rồi mỗi đứa đi một ngả tôi vào trong sân rồi ngó ra. Thì vẫn thấy ông ăn mày quanh quẩn bên ngoài không chịu đi. Bà tôi thấy tôi có bộ lấm lét thì mới hỏi: - Mày làm sao thế con lấm la lấm lét thế Tôi khoe ngay: - Bà ơi bên ngoài có ông ba bị, ông ấy theo con với con bé Hiền về tận đây. Sáng nay ông ấy còn nắm tay con định bắt cóc Nghe thấy vậy bà tôi cũng lo ngó ra ngoài xem có thật thế không, thì bên ngoài chẳng có ông nào ở đó nữa cả. Bà tôi quay ra mắng: - Làm gì có ai ngoài ấy đâu, mày chỉ luyên thuyên vớ vẩn. Thôi vào ăn cơm đi, cứ nghe truyện ma truyện quỷ cho lắm vào rồi lẩn thẩn đến nơi rồi đấy Bị bà mắng tôi bực lắm nhưng không biết giải thích thế nào cho phải, muốn sang nhà con bé Hiền chơi nhưng lại sợ ra đường gặp ông ba bị. Tôi cứ quanh quẩn mãi, cuối cùng tiếng vẫy gọi của cuộc vui đã chiến thắng tôi chạy ra đường. Nhìn ngang ngó dọc nhưng không thấy gì, tôi chạy thẳng đến cổng nhà con bé Hiền. Vừa đến nơi thì đã thấy có tiếng leng keng như ai đang lắc chuông. Ở giữa sân nhà nó bày ra năm con ngựa giấy cùng những bộ quần áo cũng bằng giấy nốt. Giữa sân có một người mặc áo đỏ là đàn ông nhưng thoa son đánh phấn như con gái. Vừa lâm nhâm cúng cái gì, bất ngờ ông ta toàn thân rung lên bần bật lắc lắc người liên tục rồi ném vù cái bát ra thẳng ngoài vườn. Sau đó tay cầm con dao nhảy lò cò từ sân ra vườn. Sau cùng chém vào thân cây liễu bảy nhát, thân cây bỗng nhiên có gió rung lên một hồi, rồi từ những vết chém rỉ ra thứ nhựa cây đỏ như máu. Người mặc áo đỏ ra hiệu cho chú Bá lấy ngựa đem ra đốt, trên trán ông ta lấm tấm mồ hôi. Miệng liên tục niệm thần trú ngày một nhanh hơn, tay liên tục chỉ vào gốc cây Liễu. Sau đó lấy ra một cái búa định đóng cây định vào ấy, thì vừa vung búa đập vào một cái. Ông ta bị bật ngược trở lại ngã ra đất, mặt hốt hoảng như sợ hãi điều gì. Rồi ba chân bốn cẳng lấy đồ nghề xin phép chú Bá: - Nhà bác được rồi đấy thôi tôi về tôi về nhé

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A