Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 10 - Cây liễu và hồn người chết dại

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước

Điệu bộ hốt hoảng ấy làm chú Bá cũng không sao hiểu nổi, ông ta cũng chẳng lấy tiền lễ cứ thế leo lên xe máy phóng thẳng ra ngoài. Tôi ở ngoài cổng chứng kiến hết cả, thấy dáng tôi lấp ló chú Bá cười trừ rồi gọi tôi bảo: - Thằng Nam đấy hả vào đây chú cho xôi oản mà ăn, nay nhà chú làm lễ tạ đất ấy mà Nghe chú nói vậy tôi biết thừa là chú nói dối, nhưng đến lúc chú đưa cho tôi hòn xôi với đĩa chè thì tôi ngửi đã thấy lợm giọng vì một mùi thiu mốc xộc thẳng vào mũi. Tôi nói: - Chú ơi thiu hết rồi chú ạ, ăn làm sao được Chú Bá đưa lên mũi ngửi rồi cũng nhăn mặt chú nói: - Quái lạ thật, chè với xôi chú vừa nấu trưa nay sao thiu nhanh thế nhỉ Trên gương mặt khó hiểu pha chút lo lắng của chú Bá cũng làm tôi thấy có cái gì rất bất thường xảy đến với gia đình chú, con bé Hiền từ trong nhà bước ra. Thấy tôi nó chạy ra ngay, kéo tôi vào trong xa chỗ chú bá. Nó bảo: - Này biết gì chưa ? - Biết gì ??? - Bố tao bảo do cái cây liễu này mang nặng tính âm nên chắc vì thế mà nó thu hút ma quỷ vào trong nhà. Bố tao đi xem thầy cúng, thì thầy bảo cây liễu phải trồng ở trước nhà để hút âm khí, chứ không ai trồng ở trong vườn cả. Tối nay bố tao định chắt nó xuống đấy, mà ban nãy tao đi mua hương với nến tao lại gặp ông ba bị Tôi nói : - Sao mày lại gặp ông ấy à, ông ấy bảo gì ? - Ông ấy bảo số tao đoản mệnh lắm, nhà có người âm quấy phá phải cẩn thận. Lúc ấy tao sợ quá nên bỏ chạy, thì ông ấy không đuổi theo. Tôi nghe xong, chẳng biết nói thế nào. Chặt cái cây đi có phải một quyết định đúng đắn không, nhưng rõ ràng mọi chuyện tâm linh đều xuất phát từ nó chí ít là từ hôm thằng Phúc leo lên cây ngồi. Hôm ấy chú Bá bảo tôi ở lại ăn cơm với nhà chú vì nay chú làm khá nhiều món để cúng. Nhưng tôi không ở lại mà xin phép ra về, nhìn lên trời một vệt trắng cam màu đo đỏ trên khoảng không đỉnh đầu. Bà tôi bảo trời thế này dễ có mưa giông lắm. Vừa vào đến sân đã thấy bà tôi đang ngồi nói chuyện với một ai, trời đã nhá nhem quáng gà nên tôi chẳng nom rõ là ai. Khi đến gần tôi mới tá hoả nhận ra, người bà tôi đang ngồi nói chuyện kia là ông ba bị. Tôi thét lên chạy vào trong bếp trốn: - ỐI ÔNG BA BỊ BÀ ƠI ÔNG BA BỊ ĐẤY Bà tôi cười ầm lên, ông ăn mày cũng cười. Bà tôi chạy vào bếp lôi tôi ra khỏi đống rớm trong góc nói: - Bố tiên sư mày đây là ông Long, ông Long người quen của nhà mình. Ông Ba Bị nào Nói rồi bà phủi rơm trên đầu cho tôi sau đó bảo tôi ra chào ông Long, tôi vẫn còn hơi rén thấy ông ăn mặc trên người toàn quấn áo vá chằng vá đụp. Tóc tai thì dài lờm xờm hết cả. Đứa nào nhìn chẳng chết khiếp, nhưng giọng ông ôn tồn nói: - Thế hoá ra hai đứa ban sáng ông gặp là cháu hả, cháu là cháu nội bà này hả. Ngày mày đẻ ông từng xem bói cho mày đấy. Còn con bé kia là con nhà ai Tôi lúc này mới đáp: - Dạ nó là con nhà chú Bá ạ, mà sao ông lại định bắt hai đứa cháu Ông Long lại cười : - Nào ông có bắt, hai đứa mày người phát ra khí âm rất nặng. Ông định túm lại để cho mỗi đứa một lá bùa bình an, thế mà chúng mày hét làm ông không dám giữ. Bà tôi lúc này mới nói: - Con bé Hiền ấy là con của cậu Bá làm nghề bốc thuốc, cậu ấy mua lại căn nhà của bà Đoan bị chết vì chó dại cắn cách đây mười năm ấy, thầy có nhớ không Nói đến đây ông Long sửng sốt hỏi gấp: - Bà nói sao, nhà ấy bán rồi à. Trước lúc ra đi tôi có dặn anh con trai là đất này nhà này không ở đươc, bảo anh ta phải dọn đi nơi khác không được bán cho ai chỉ dùng làm nơi thờ. Mười năm nữa hết thời hạn trời phạt, thì mới được bốc mộ dời đi chỗ khác. Vậy mà anh ta bán nhà cho người khác rồi à Bà tôi đáp: - Vâng thưa thầy, con trai bà ấy cờ bạc nợ nần phải bán đất đi biệt xứ gần năm nay rồi Tôi nghe vậy cũng đem hết truyện nhà con bé Hiền ra kể cho ông Long nghe từ đầu đến cuối, kể cả việc thằng Phúc leo lên cây liễu nữa. Ông hỏi: - Cháu có nhớ trước đó hai đứa có làm gì khác bên dưới gốc cây không ? Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói: - Dạ cháu nhớ là con bé Hiền nó làm đứt tay sau đó chảy máu khá nhiều, nó còn lấy cái cọc gỗ đóng xuống nữa ạ Ông Long mặt nghiêm trọng nói: - Thế thì hỏng rồi, hồn ma đã thoát ra ngoài tác quái rồi. Trước khi đi tôi đã yểm bùa để bà ta vì chết rất độc nên chỉ được phép ngụ ở cây liễu ấy mà không bị trời đánh, nay bị máu của trinh nữ giải mất bùa, lại cắm cọc vào mộ. Thì hồn ma bà ta đã thoát ra được để trả thù và tác quái. Kì hạn mười năm đã hết, mà chưa bốc mộ may mà hôm nay tôi đến đây ghé lại thăm ông bà. Vừa nói xong thì trời đã tối, gió tây thổi lạnh buốt kèm theo hơi nước báo hiệu một trận gông sắp đến. Vừa dọn cơm mời ông Long ăn, nhưng vẫn như thường lệ. Ông không ngồi ăn cùng với gia đình tôi, mà chọn một góc bên dưới bếp trú mưa. Ai cho gì thì ăn nấy, sấm chớp nhậm nhằng giằng xé trên bầu trời. Bên nhà chú Bá lúc ấy vừa ăn cơm xong, chú xách con dao to bản đứng tần ngần trong vườn nhà trời sấm chớp, chú đã toan đi vào. Nhưng nghe lời ông thầy lúc trưa bảo, tối nay là giờ đẹp để chặt cây, phải chặt trong tối nay thì ma quỷ sẽ bỏ đi hết. Chú suy nghĩ một hồi rồi mắm môi mắm lợi. Vung con dao chặt xuống gốc, phịch phịch từng nhát dao chặt xuống gốc liễu. Từng nhát chặt, mắt chú lại long lên sòng sọc đồng tử co lại hai mắt trợn lên. Gió vẫn gào thét thổi vào từng nhánh từng cành phần phật. Tiếng lắc rắc của thân cây đổ xuống vườn rào rào, chú Bá vẫn điên cuồng vung dao. Sau khi như đã thoả mãn rồi chú mới lặng lẽ bước vào trong sân, đi thẳng vào nhà nơi hai đứa nhỏ đang ngồi học bài. Trên tay vẫn là con dao to bản. Tôi vừa rửa bát vừa nhìn những hạt mưa đầu tiên rơi xuống nền sân, như có linh cảm gì tôi buông chồng bát xuống chạy ra chỗ ông Long đang ngồi nói: - Ông ơi lúc chiều chau nghe con Hiền kể, tối nay bố nó định chặt cái cây liễu đi đấy ông ạ Ông Long nghe tôi nói xong thì đứng phắt dậy, ông kéo theo tôi bảo: - Đi đi với ông nhanh lên, bạn cháu gặp nguy hiểm rồi Nói xong hai ông cháu chạy thẳng ra ngoài, tuy ông Long đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn lắm tôi chạy mãi mới theo kịp ông. Ông chạy đến trước cổng nhà chú Bá, cánh cổng đang khoá trong. Tôi nhanh nhẹn leo lên vai ông Long để ông đẩy tôi lên trước. Rồi ông cũng leo lên sau, bên trong nhà có tiếng hét của con bé Hiền: - Bố ơi bố đừng giết con bố đừng giết con Nghe thấy tiếng ấy ông Long nhảy xuống sân, tôi cung leo xuống khỏi bờ tường. Tiếng sấm làm át đi cả tiếng kêu bên trong nhà. Chú Bá cầm con dao lên, túi bụi chém xuống cái giường. Tôi thấy tiếng kêu phát ra từ bên dưới gầm của con bé Hiền. Ông Long chạy vào đạp tung cánh cửa, hai mắt chú Long đã không còn bình thường mà đổi thành màu trắng đục. Vừa thấy ông Long, chú Bá nói giọng đàn bà hơi the thé: - Thằng kia mày nhốt tao ở dưới cây liễu, tao còn chưa tìm đến mày mà mày lại tìm về đây à. Nói xong chú vung con dao nhém mặt ông Long mà chém, ông Long ngả người ngã về phía sau con dao chặt xuống cái bàn vỡ tan ô kính. Ông chạy ra sân tôi thừa lúc hỗn loạn chui vào trong nhà kéo con Hiền với thằng Phúc đang trốn dưới gầm giường ra khỏi. Cả hai đứa đầu toàn mạng nhện ông Long gọi to lên: - Mấy đứa chạy ra ngoài gọi người đi kệ ông Nói rồi ông Long miệng lâm nhâm đọc thần trú , sau đó lấy ra quả chuông nhỏ lắc liên hồi. Chú Long khi này ôm lấy đầu như đau đớn, nhưng vẫn cố sức lao ra chém, không chém được ông Long chú đuổi theo chúng tôi nhắm mặt cả ba đứa mà chém. Miệng nói: - Tao phải bắt con này theo để hầu tao, - Đang toan chém chúng tôi, thì từ ngoài bà tôi ở đâu chạy đến ném vào trong sân cái gậy ăn mày mà ông Long truyền cho vào trong sân. Cái gậy phi trúng vào trán chú Long. Làm chú ngã ngửa ra đất, ông Long đỡ lấy cái gậy một đầu tròn một đầu vuông. Đánh đuổi chú Bá chạy vào trong nhà, chú Bá nhảy một cái phóng thẳng lên trên mái. Ông Long lại phi cái gậy theo trúng vào lưng, làm chú ngã lăn từ trên mái nhà ngã xuống sân. Nhưng chú đựng dậy ngay, tay không rời con dao. Lại lao vào chém tiếp, ông cụ đưa cái gậy lên đỗ ngang mặt. Rồi bất ngờ nhổ một ngụm như ngụm máu trúng ngay mắt chú Long. Chú buông con dao ra ôm lấy mắt như đau đớn, ông Long liền lấy cây gậy đánh đất chan chát. Rồi ông kéo tôi đến rồi sau đó trói chú Bá lại quằng một sợi dây gai. Bà tôi đi gọi người làng đến họ phá khoá cổng ùa cả vào trong xem. Lúc này ông mới bảo tôi há mồm ra ngậm vào ấy một lá bùa. Sau cũng quấn vào ngón tay cái tôi một một sợi chỉ đỏ nối với ngón tay của chú Bá. Bất thình lình tôi xỉu ngay đi, lúc đó ông mới hỏi: - Song vong lại hiện về giết con trai ông Thái, có biết thế là bị trời phạt không Tiếng của một người đàn bà nói trong miệng tôi phát ra: - Nó thả chó dại cắn tao chết, nên tao tìm về trả thù. Nhà nó nợ tao, thì tao báo oán. Cả con bé này nó gọi tao lên bằng máu, nhà nó ở đất nhà tao không cúng không thờ gì tao. Nên tao cũng phải vật phải hành, nó lại còn phá chỗ ở của tao. Tao phải giết nó, còn thằng này đái lên mộ tao tao cũng phải ám nó. Chúng nó đều có tội với tao hết. Không ngờ chết đi rồi mà bà Đoan vẫn còn cái thói đánh hanh đến vậy, bảo sao cái mộ giả của bà ngày trước bị trời đánh. Nghe vong bà Đoan nói xong rồi, chưa kịp hỏi đến câu thứ hai thì một quả sét đánh thẳng xuống cái gốc cây đã bị chặt đổ nghiêng ngả trong vườn. Tiếng sét đánh xuống, bà Đoàn đang ốp vào người tôi rú lên một cái. Vội vàng quỳ lạy xin ông Long cứu cho, quả sét đánh xuống xới tung một mảng đất đen xì sâu hoắm thủng một lỗ rõ to. Ông Long chép chép miệng. - Có cố thế nào cũng không trốn khỏi mệnh trời, số bị trời đánh không sao đổi được. Làm ác thì phải chịu ấy là tuần hoàn, giờ biết cứu làm sao Sét đánh xong thì mưa tạnh, sáng hôm sau. Chú Bá tỉnh lại, ông Long kể cho chú nghe câu chuyện bà Đoan bị chôn trong vườn mười năm về trước, và khuyên chú nên thuê người đào cái áo quan lên rồi đưa bà Đoan đi táng ở nơi khác, vì khi ấy các con của bà chẳng còn ai ở quê đều đã tứ tán không biết sống chết ra sao. Và đem tấm ảnh hôm trước chú Khán con ông Thái đào lên được đem về thờ thì ở đất này mới yên. Chú Bá cũng nghe lời ngay hôm ấy mấy người đàn ông lực lưỡng hì hục súc đất đào bới trong vườn, chỉ khoảng hơn một tiếng. Khi cái áo quan được đào lên nó nằm bên dưới sâu hẳn một mét tám. Vậy mà tia sét đánh thủng một góc áo quan trúng vào giữa xương sọ của bà Đoan nằm bên dưới, những vân sét cháy đen bao phủ lấy khắp áo quan, ông Long bảo không được thay áo quan mới mà phải giữ nguyên. Tối hôm ấy ông Long làm lễ đưa áo quan ra bãi tha ma làng tôi để trốn đúng vào cái huyệt giả năm xưa. Lần này bà tôi không phải là người dẫn đường nữa, mà ông Long đưa cái nón cùng cái gậy cho tôi, bảo tôi đi trước chống gậy. Vì tôi sinh ra đã là người mang mệnh thuần âm. Nhà con bé Hiền và chú Bá cùng bà tôi lặng lẽ đưa áo quan của bà Đoan ra đồng. Tôi chống gậy đội nón nhón từng bước từ từ lên khỏi dốc, rồi xa xa đi vế hướng bãi tha ma. Truyện đã qua đã nhiều năm, tôi với Hiền lớn lên, Hiền càng lớn càng đẹp. Chúng tôi thân nhau, mến nhau và yêu nhau như một tình yêu học trò hết sức trong sáng. Tình yêu của đôi bạn tri kỷ thanh mai trúc mã. Nhưng có lẽ số phận và định mệnh thật chớ trêu. Hiền mệnh yểu, y như lời ông Long nói. Chẳng biết có phải vì Hiền bị bà Đoan bắt hay không điều ấy tôi không dám chắc. Nhưng hôm đó là vào những ngày hè cuối năm lớp mười hai, hôm ấy vào đúng ngày sinh nhật tôi. Hiền đi mua bánh kem để tổ chức cho tôi một sinh nhật bất ngờ, vì sắp tới chúng tôi sẽ thi đại học. Nhưng chỉ trong buổi chiều hôm ấy, lúc còn đang ngồi ngoài hiên xem lại cuốn đề cương thì nghe tin Hiền mất, mất trên đường đi mua bánh cho tôi. Tôi đạp xe theo một đứa bạn nữa phóng như điên trên đường liên xã, một đám đông đã vây lấy. Tôi run run bước vào trong, tôi thấy một tà áo trắng lộ ra, đôi bàn tay người yêu tôi tái nhợt, Hiền nằm úp bên dưới nền đất lạnh lẽo. Có lẽ đây là cú sốc lớn nhất cuộc đời, mọi thứ trong tôi khi ấy như sụp đổ. Chú Bá ôm trầm lấy tôi khóc rất nhiều rồi ngất đi, tôi thấy đầu mình cũng choáng váng quay cuồng như không thể chấp nhận nổi sự thật quá đỗi phũ phàng Chiếc bánh kem còn nằm bẹp bên dưới gầm xe tải, tôi đã chết lặng trong mấy phút cuộc đời. Để rồi năm ấy tôi suýt trượt đại học, và ngay trước đêm tôi nhận giấy báo trúng tuyển trường Điện Lực. Hiền về gặp tôi cô nàng ngồi ngoài hiên, tà áo trắng bay như ngày còn đi học. Hiền không nói chỉ nhìn tôi cười mỉm rồi lặng lẽ bước ra ngoài tôi cứ đuổi mãi đuổi mãi đến khi ngã xuống giường, gối tôi đã ướt còn bóng Hiền thì đã xa mất rồi. Tôi dù mang mệnh thuần âm nhưng đó cũng là lần duy nhất tôi gặp Hiền chỉ một lần ấy mà thôi. *Ngoại truyện Nam chó trong lênh đênh nghề thầy cúng*

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A