Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 8 - Cây liễu và hồn người chết dại

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Rồi ông Thái ngất đi không còn biết gì nữa cả, cho đến lúc người làng phát hiện ra ông ngồi ở cây liễu nhà chú Bá đang đào bới cái gì đó. Thì cho đến đêm lúc tỉnh lại, ông Thái cũng hoàn toàn chẳng nhớ mình đã làm gì sau đó. Nhưng tâm thần ông khá hoảng loạn. Chú Bá với thằng Phúc con chú phải ở lại viện, vì nó sốt cao quá bác sĩ người ta không cho về.Nên chú có nhăn với bà tôi là cho con bé Hiền ở tạm nhà tôi một hôm. Bà tôi cũng vui vẻ đồng ý. Thế là con bé Hiền mang cặp sách sang nhà tôi ăn cơm. Đến khoảng mười giờ đêm, bà tôi còn đang ở nhà ông Thái. Thì con bé Hiền mới sực nhớ ra, nó để quên quyển sách giáo khoa môn toán ở nhà. Mà mai lại có tiết dự giờ không đem đi sợ cô phạt. Nhưng chắc nó sợ cứ lần khần mãi không dám về. Sáng mai lại sợ quên chạy về lấy thì ngại dậy sớm. Thế là nó rủ tôi hai đứa cầm đèn pin chạy sang nhà nó để lấy quyển sách. Tôi cũng hơi rén nhưng đàn ông con trai, mà nhát quá kể cũng nhục. Thế là tôi đồng ý, hai đứa vừa đi lò dò trên con đường làng chẳng có trăng sao gì. Tiếng chó tru của mấy nhà xung quanh làm cho không gian thêm phần lạnh lẽo, sởn da gà. Tôi với nó đi được một đoạn đứng trước cổng con Hiền lấy chìa khoá mở cánh cổng sắt cũ. Tiếng bản lề lâu ngày không tra dầu mỡ kêu lên ken két như tiếng người cười, tôi với nó bước vào sân. Chưa kịp mở khoá nhà, thì sột soạt có tiếng gì phát ra ở trong vườn tôi lập tức chiếu đèn pin. Một cái bóng đen lấp ló sau những nhành liễu rũ xuống, người đó cũng đang lom khom đào cái gì đấy. Thấy chúng tôi chiếu đèn người kia nhanh như cắt ôm lấy thứ gì đó phóng vọt về phía bờ tường. Nhưng đáng sợ hơn là cái bờ tường cao gần ba mét, chỉ một cái nhún chân người kia đã nhảy vọt lên trên rồi tẩu thoát. Tôi với Hiền sợ quá, chứng kiến cảnh ấy chẳng biết người hay ma, và làm gì ở đó. Nhưng càng tò mò hơn, tôi đánh bạo chạy ra xem, con Hiền cũng đi theo có phần còn bạo gan hơn cả tôi. Vừa đến gốc liễu, cả hai đứa nhìn thấy bên dưới gốc có một cái hố sau độ hơn hai gang tay người lớn. Đúng vào hố hôm nay ông Thái dùng mười đầu ngón tay để đào lên. Vậy hẳn phải có gì ở bên dưới nên người ta mới đào để lấy đi, biết ở đây lâu không tiện. Hai đứa bảo nhau vào lấy vở bài tập rồi té, nhưng vừa quay đi thì có cơn gió lạnh thổi vào lạnh buột. Giữa buổi tối mùa hè oi ả không một gợn gió trời mà tự nhiên có cơn gió lạnh làm cho cây liễu lay động, cành lá rung lên lao xao. Tôi với con Hiền chạy thẳng vào sân, nó luống cuống vừa vặn ổ khoá mà cha mãi không được chìa. Tôi bực mình giật lấy cái chìa khoá cho vào trong xoáy một cái, cái khoá Việt Tiệp bung ra. Nó chạy vào bên trong bật điện, nhưng điện không sáng. Tôi phải soi cho nó con bé Hiền cuống cuồng tìm trong đống sách chồng trên bàn học. Tai tôi nghe như có tiếng cộc cộc, cồm cộp phát ra từ cái giường trống bên trong nhà. Cảm giác như có người nào đang dùng một vật cứng gõ xuống sạp giường liên tục. Đã mấy lần tôi soi đen vào trong cái giường ấy, nhưng tiếng kêu vẫn phát ra đều đều bên tai. Nhưng tuyệt nhiên sau lớp màn phất phơ khẽ khẽ bay bay. Tôi lại chẳng thấy có gì cả, tôi nói với con Hiền: - Này mày có nghe thấy tiếng gì không ? Nó ngẩng lên tay vẫn lần tím cuốn sách toán rồi đáp: - Có tiếng gì đâu mày..im đừng có doạ để tao tìm xem nào để đâu rồi nhỉ mãi không thấy Một lúc sau nó kêu lên “a đây rồi”, lúc ấy tôi mới thôi không chú ý đến tiếng côm cốp phát ra từ trong cái giường trốn ấy nữa. Hai đứa nhanh nhẹn khoá cửa khoá cổng rồi chuồn thẳng. Vừa về đến nhà, đã thấy bà tôi ngồi ở hiên. Thấy hai đứa tôi về bà mới mằng: - Hai đứa lại đi đâu đấy hả, đã bảo tối không được đi lung tung cơ mà. Ma nó bắt cho đấy Mắng xong tôi thanh minh: - Con đưa cái Hiền về lấy sách toán sợ mai cô kiểm tra. Nói xong tôi toan kể cho bà tôi nghe chuyện tôi thấy có người ở trong vườn nhà chú Bá đào đất bên dưới gốc liễu làm gì đó. Nhưng sợ bị mắng nên tôi lại thôi, tối con Hiền nằm ngủ với bà tôi còn tôi thì nằm trong giường với bố mẹ. Đêm ấy tôi còn chằn chọc quay qua quay lại, có lẽ sợ ma nên không dám ngủ. Bên ngoài cánh cửa xổ hướng ra mặt đường ngõ còn đang mở hé cho mát. Tôi lại nghe như có tiếng côm cốp phát ra từ bên ngoài cửa sổ, và cả tiếng chân người đi lại nữa. Cùng tiếng chó tru lên liên hồi như tiếng hú, tôi càng không dám ngủ chỉ muốn đưa tay khép luôn cái cánh cửa sổ lại cho chắc. Nhìn đến bố mẹ thì cả hai đã ngủ say rồi, có lẽ cả ngày làm lụng vất vả nên đặt lưng xuống là ngủ ngay. Tôi nhoài người ra phía cảnh cửa sổ, sau đó với tay toan kéo cánh cửa khép chặt lại không hé ra nữa. Thì khi tay tôi thò ra khỏi trấn song, bất ngờ một bàn tay đen xì nắm lấy tay tôi mà kéo giật trở ra. Mặt tôi va vào trấn song cửa, bị bị lực kéo mạnh với bất ngờ. Tôi cố giằng tay lại miệng muốn kêu nhưng không kêu được. Từ bên dưới thò lên một cái đầu tóc dài mặt đen chỉ có hai cặp mắt sáng quắc. Tôi thầm nghĩ: - Thôi chết rồi con ngáo ộp con ngáo ộp mà bà tôi vẫn bảo nay tôi bị nó kéo tay rồi Số là tôi sợ ma nên hay có thói quen cứ ban đêm buồn đi đái, tôi sẽ vắt cần ra ngoài song cửa sổ mà tè xuống dưới nền đường xóm bên ngoài. Bà tôi bảo nếu tôi còn tè qua cửa sổ như thế. Có ngày bị con ngáo ốp kéo đứt chim, nên từ ấy tôi bỏ không dám đái bậy thế nữa. Cũng may hôm nay tôi thò tay ra chứ thò chim ra thì khả năng tôi thành đái ngồi cũng nên. Vừa muốn hét vì sợ vừa muốn chạy mà lực kéo mạnh quá hai bên má và sống mũi ghì vào song sắt đau phát khóc. Tôi thấy cái đầu thò lên cười khanh khách rồi tiếng cồm cộp ấy phát ra. Bây giờ tôi mới biết tiếng ấy là do người đàn bà kia đang dùng hết sức đập cái đầu đánh bộp vào một bên cánh cửa sổ rất mạnh. Bà ta nói như gằn giọng hơn: - Ai cho mày đái vào mộ tao, ai cho mày đái vào mộ tao….ai cho mày đái vào mộ tao Tiếng hỏi bé rồi to dần như tiếng quát tôi lúc ấy mới thét lên: - Cháu cháu có đái vào một bà đâu, tha cho cháu tha cho cháu… Tôi vùng vẫy miệng kêu toáng lên để bố mẹ tôi thức dậy mà cứu, nhưng bố mẹ tôi như chẳng nghe thấy gì họ vẫn đang ngủ tiếng thở vẫn đều đều. Nhưng bất ngờ cả hai bật dậy, bố mẹ tôi ngồi bất động trên giường. Bốn cánh tay túm lấy cổ tôi mà bóp. Tôi bị bố mẹ bóp cổ thì kêu: - Bố mẹ ơi con đây…con đây đừng bóp cổ con Nhưng mắt họ vẫn còn nhắm nghiền, dưới ánh đèn quả nhót màu đo đỏ hắt lên mặt tôi thấy mặt bố mẹ tôi vô hồn. Bên ngoài cửa sổ thì cái đầu người đàn bà bắt đầu thò vào trong cổ dài ra dài mãi ra, hai mắt như long lên sòng sọc, trong mồm dớt dãi và bọt mép chảy cả xuống giường. Le lưỡi liếm vào mặt tôi rồi trực cắn, tôi thét lên : - Không không…bà ơi cứu con với bá ơi Nhưng bốp một cái vả rất mạnh tác động vào bên má, tôi giật mình bật dậy mở mắt nhìn xung quanh. Trời lúc ấy đã sáng rồi, con bé Hiền nhìn tôi rồi cười khúc khích, bà tôi vừa tát cho tôi một cái rõ đau nói: - Thằng này mê mẩn cái gì mà hét âm lên thế dạy đi học đi, con bé Hiền nó chẳng dậy từ đời rồi Tôi vừa sợ vừa ngại với con bé Hiền sau giấc mơ đêm qua, nó thật và rùng rợn quá. May là không đái dầm chứ mà đái ra đây thì con bé Hiền nó cười cho không biết dấu mặt đi đâu. Tôi chạy ra đánh răng, bà đã mua cho mỗi đứa một cái bánh khoai ăn sáng rồi. Bố mẹ tôi có lẽ đi làm sớm cho mát, tôi với con Hiền thì cắp cặp đi học. Đến trưa về bố nó chú Bá đã ở nhà, thằng Phúc đã đỡ sốt chỉ phải về uống thuốc không phải nằm viện nữa. Chưa ăn xong bữa cơm trưa thì ơ bên nhà ông Thái có tiếng huyên náo tiếng chân người chạy rầm rầm ở ngoài đường. Làm cả nhà tôi cũng buông đũa chạy ra xem. Tôi cũng đi theo hóng hớt, mấy người khiêng ai đó chạy vào trong sân nhà ông Thái. Bố mẹ ông bà tôi cũng vào theo, người được khiêng vào sân kia là chú Khán con trai ông Thái. Nghe người làng bảo chú Khán đi đâu từ tối qua đến nay mới tìm thấy. Người ngợm quần áo đầy đất cát, mười đầu ngón tay đều bật móng rỉ máu vì hình như dùng tay để còng xuống đất. Và trên ngực vẫn ôm một thứ như tấm ảnh thờ, vừa vào đến sân nhà. Thì chú Khán vùng ngay dậy, nhe răng ra trực cắn những người chung quanh. Hai mắt long lên sòng sọc, như một con chó dại dớt dãi chảy lề thề nhỏ xuống dưới ngực áo. Bức ảnh thờ kia bám toàn bụi đất bên ngoài nên chẳng ai nom rõ người trong ảnh là ai. Chú Khán ngồi giữa sân nắng miệng cứ hú lên như tiếng chó, rồi lại gầm gừ cặp mắt trợn tròn nhìn từng người một. Miệng phun nước nhãi phì phì, ai lại gần thì nhe răng trực cắn. Có người bảo : - Hay nó bị dại rồi, cẩn thận vào nó cắn cho thì chết đấy Nên mọi người ai cũng dạt ra xa, không dám lại gần chú Khán chỉ tay vào mặt ông Thái nói trong tiếng gầm gừ: - Nó thả chó cắn tao chết, tao hành nó phát dại đến chết. Cả nhà mày nợ tao thì phải trả Rồi lại một tràng cười như điên như dại, sáu đó chú buông tấm ảnh trên tay ra. Bất ngờ lao thẳng vào gố cây nhãn ngoài sân. Một tiếng bộp cú húc mạnh làm cho đầu chú Khán bật máu, mọi người thấy chú tự tử thì xông vào cản nhưng không kịp. Cộp cộp, từng tiếng xương sọ nứt vỡ khô khốc đấp vào thăn cây nhãn, liên tục chú Khán dùng hết sức bình sinh đập đầu vào thân cây. Một bên hộp sọ lún sâu vào trong làm đầu chú bị méo hẳn một góc. Máu theo vết dập nát rỉ ra, kèm theo tràng cười điên dại cho đến khi một bên đầu đã dập hẳn rồi. Toàn thân chú Khán mới ngã ngửa ra đất, một bên mắt vỡ hẳn ra xương đầu bẹp dúm lại. Dãy lên mấy cái rồi chết luôn trên sân nhà, sự việc đáng sợ quá, ai cũng bàng hoàng không dám tin. Bà tôi mới tiến lại lau đất bụi bám trên tấm ảnh thờ, khi nhìn vào bức ảnh. Bà giật mình đánh rơi xuống dưới sân, khung ảnh và tấm kính vỡ tan kể đánh xoảng. Vì bức ảnh ấy không phải ai khác mà chính là bà Đoan. Bức ảnh đen trắng mà mười năm trước khi bà được người ta chụp lại lúc lên cơn dại, hai cặp mắt trợn lên miệng há ra như níu lại chút hơi thở cuối cùng trước lúc ra đi. Bà tôi không dám xem nữa mà kéo tôi về, mặc kệ sau lưng tiếng khóc ỉ ôi của những người nhà đang xúm lại phía cái xác. Tối ấy tôi sợ lắm không dám ra ngoài, hay sang nhà con Hiền học nhóm nữa, bên kia tiếng kèn đàm ma của một người chết trẻ lại vang lên reo rắt. Tôi lại càng không học được, vì là hàng xóm bố mẹ tôi ở bên đấy giúp người nhà lúc tang gia, bà với ông nội tôi thì sang ấy uống thuốc. Nên tôi phải ở nhà một mình, ngồi dưới ngọn đèn váng nhìn ra sân. Tôi chẳng có tâm trí nào, vừa sợ vừa lo, nhà thì lại vắng không có người lớn ở cùng. Đang không biết làm gì thì con Hiền từ đâu đi vào đứng lấp ló ngoài cổng gọi tôi: - Nam ơi Nam…ra đây tao bảo cái này Tôi ngó ra thấy nó tôi bảo: - Bảo gì tao vào đây chờ tí ra ngay đây - Ra đây tao không vào đâu ngại lắm Tôi chạy ra sân, phăm phăm đi ra cổng. Con Hiền đứng nép vào một chỗ tối không có ánh đèn nó bảo : - Mày rảnh không đi với tao ra đây một tí - Đi đâu tối này tao sợ lắm, lại phải đi qua đám ma hãi bỏ mẹ Nó năn nỉ: - đi mua cái này với tao một tí thôi, tao cũng sợ lắm nên mới phải kéo mày theo Tôi nể lắm mới theo nó đi vừa quay vào khép cửa khép cổng, hai đứa đi trên con đường làng tăm tối. Con Hiền đi phía trước tôi theo phía sau, nhưng hướng nó đi lại không phải lối ra quán tạp hoá mua đồ. Mà là hướng, đi về phía dốc đê nơi có hàng xà cừ đang vào mùa ra hoa. Đến nơi nó dừng lại tôi quay qua hỏi: - Này mày bảo đi mua gì mà sao lại dẫn tao ra đây Hiền Con bé Hiền không đáp nó lẳng lặng đi vào bên trong, tay nó nắm lấy tay tôi dẫn tôi từng bước từng bước tiến vào hàng cây um tùm. Nơi ấy có một cái bóng ngồi thù lù ở đó. Hình như nó đang ăn cái gì đó thì phải, tôi đã hơi sờ sợ rồi. Bây giờ tôi mới nói: - Này mày dẫn tao đi đâu thế đây là chỗ nào ? Hiền không đáp lời tôi, nhưng có tiếng nói vọng xuống trong không gian vắng vẻ: - Nó không dẫn mày, tao dẫn mày đấy. Ai cho mày đái vào mộ tao Nói xong tôi ngẩng lên thì một người đàn bà mặc bộ đồ đen ngồi trên một nhánh xà cừ miệng tru lên như tiếng chó tru. Rồi lại tiếng cộc cộc côm cốp phát ra vang bên tai rất quen thuộc. Tôi nhìn xuống dưới chân, con bé Hiền nó đang ăn thịt thằng Phúc em nó, cử chỉ như một con chó đã phát cơn dại. Nó vừa cầm cái sọ người vừa gõ vào gốc cây kêu cộc cộc. Tôi sợ quá hai chân cứng như đá toan bỏ chạy nhưng không được. Bất ngờ người đàn bà nhảy xuống ngồi lên vai tôi bịt hai mắt tôi. Bên vai tôi có cảm giác như bị ai cắn một cái, tôi sợ quá hét toáng lên. Thì tiếng bà tôi gọi: - Thằng này dở à, làm sao đấy Khi đó tôi mới bừng tỉnh, mở mắt ra thì bà tôi đã đứng ngay trước mặt. Và tôi lúc này vẫn đứng ở trước cổng nhà tôi. Nãy giờ tôi chưa hề đi đâu cả, vậy ban nãy là gì tôi bị ảo giác hay là tôi mơ ngủ. Chắc là không, vì tôi cam đoan rằng lúc ấy tôi hãy còn thức mà thì sao mơ ngủ được. Vậy những thứ tôi thấy kia có phải là tôi bị ma dẫn đi không. Vừa sợ vừa không biết giải thích thế nào, trong khối óc còn non nớt của tôi khi đó chẳng thể giải thích được. Nhưng tôi biết chắc con bé Hiền không hề gọi tôi ra ngoài cổng, chỉ có con ma một con ma nào đó đã gọi tôi ra rồi dẫn hồn tôi đi và doạ tôi chỉ có thể là như thế mà thôi. Bà tôi thấy tôi có biểu hiện lạ cũng chăm chú nhìn rồi hỏi: - Dạo này mày làm sao thế hả con có chuyện gì à, lúc nào tao cũng thấy mày ngơ ngác ngác

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A