Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 7 - Cây liễu và hồn người chết dại

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi nghe thấy thế thì cũng bảo: - Trẻ con nó ốm là bình thường, tao lúc học mẫu giáo cũng hay ốm vặt. Giờ lớn lên đỡ rồi đấy. Hai đứa nói chuyện xong thì cũng đến trường vì học khác lớp nên chúng tôi mỗi người đi một hướng. Cả buổi hôm ấy tôi cứ ngồi suy nghĩ mãi, về thằng Phúc em của con bé Hiền. Lúc tôi bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, thì thoáng giật mình. Khi hình như vừa có ai đứng đó nhìn tôi nhưng vội lướt nhanh quá những trấn song cửa sổ và biến mất. Tôi dụi dụi mắt cho tỉnh táo rồi tự nhủ là lúc ấy tôi nhìn nhầm. Sau buổi học vừa về đến đầu ngõ tôi bắt gặp ông Thái đang lấy rau beo ở cầu ao. Thầy ông tôi chào rõ to: - Cháu chào ông Thái ạ Ông Thái đang vặt bèo thì ngẩng lên nói: - Thằng Nam đi học về à, mũ nón mày đâu không đội vào - Dạ trời râm mà ông, sao hôm nay ông phải ra vặt bèo thế này. - Ờ bà nhà ông ốm, nên ông vặt hộ về băm rau lợn Tôi dừng lại như nhớ ra điều gì tôi hỏi: - À mà hôm qua hai ông bà đèo nhau đi đâu về muộn thế ạ Ông Thái khi ấy mới ngẩng đầu lên hỏi: - Ông bà hôm qua có đi đâu đâu, ông sang nhà ông bạn đồng ngũ chơi lúc gặp mày ở đầu ngõ chứ bà có đi theo cùng đâu - Ơ sao cháu thấy ông đeo theo bà ngồi đằng sau mà Nói thế xong tôi không bảo gì thêm nữa mà đi thẳng, để mặc ông Thái ngẩn ra vẫn không hiểu tôi nói cái gì. Cho đến chiều tôi đang chơi trong sân thì con bé Hiền đứng gọi tôi ngoài cổng vẻ mặt hớt hải lắm. Tôi đi ra thì nó bảo: - Mày có rảnh không ? Tôi đáp: - Có nhưng làm gì - Sang nhà tao bảo cái này, nhà tao có người lạ đi vào trong vườn. Bố tao đưa em tao đi viện huyện khám rồi có mình tao ở nhà sợ không dám vào. Nghe thế tôi nghĩ ngay đến thằng trộm, liền chạy theo con bé Hiền về nhà. Lúc này cổng vẫn khép hờ. Tôi với nó đi vào thì quả nhiên trong khu vườn trồng cây um tùm có dáng một người đàn ông cao cao đang đứng bên gốc liễu, những tán cây rũ xuống mập mờ che đi phân nửa. Người đó đứng ở đây một lúc rồi cúi xuống tay như đào bới thứ gì bên dưới gốc. Tôi gọi to lên : - Ai làm gì ở trong vườn đấy Vừa kịp lúc có vài người lớn đi làm đồng về tôi chạy ra gọi: - Các bác ơi có người lạ vào nhà chú Bá các bác vào xem có phải trộm không Nghe thấy thế thì hai người lớn kia chạy ngay vào, thấy có người đang ngồi dưới gốc liễu họ cầm theo cái quốc chạy vào quát to lên: - Đứa nào vào đây ăn trộm gì thế này Lúc gạt mấy nhánh liễu ra, thì mọi người ta hoả vì người ngồi bên dưới gốc cây kia. Là ông Thái, người mà tôi gặp lúc ông đang vặt bèo dưới ao, thế mà không biết ông lẩn vào trong vườn này đào bới cái gì. Hai tay cả mười đầu ngón đều bật máu vì bới đất. Bên dưới còn nguyên một cái hố được dùng tay đào lên, tôi nhìn thấy hai mắt ông Thái đã trợn ngược. Miệng sùi bọt mép, hai chân ngồi xếp bằng cặp mắt như muốn lồi ra ngoài. Vừa liên tục cào tay xuống đất liên hồi vừa lầm bẩm nói cái gì trong miệng. Có một người nói: - Chết rồi hai là ông ấy bị ma nhập rồi Hai bác kia bảo tôi với con bé Hiền chạy về gọi người nhà ông Thái, tức thì tôi chạy đi ngay. Chỉ một lát sau con trai ông Thái tên là Khán chạy đến. Vừa nhừ thấy mặt chú Khán. Ông Thái đã chỉ thẳng vào mặt chú mà nói: - Tao đây, tao về rồi đây. Vì mày mà tao chết oan chết độc tao về tao bắt đây Nói xong ông Thái miệng vẫn sùi bọt mép rồi lên cơn co giật giãy dụa tru tréo lên. Người làng tôi phải trói lại đưa ông về nhà, mãi đến đêm ông mới tỉnh lại. Nhưng chẳng nhớ là đã làm gì và nói gì. Bà tôi có sang hỏi thăm thì ông Thái bảo lúc ấy sau khi nói chuyện với tôi xong. Ông Thái lại trở lại vặt bèo tiếp, được một lúc thì có bà nào đó cũng xuống vặt bèo cùng mặc bộ áo đen quần đen, đội nón lá. Ông Thái vừa vặt vừa nói cho vui, thì người đàn bà kia cũng đáp lại. Giọng the thé, bỗng ông toan nhoài người ra xa để với cụm bèo tây thì bước hụt chân lao đầu xuống nước. Ông Thái toan ngoi lên thì thấy người đàn bà kia đã đưa tay xuông để ông bấu vào. Lúc nắm lấy tay bà ta, ông thấy bàn tay lạnh ngắt, từ sau vành nón. Một cặp mắt trợn tròn lên như muốn lồi hẳn ra ngoài, miệng bà ta vẫn còn sùi bọt, gần máu đỏ hằn lên bên trong con ngươi, kèm một nước da xám xịt xanh mà xỉn màu. Bà ta kéo ông, giữa trưa hè nóng nức rồi lôi ông lên. Hai tay nắm vào cổ áo nhấc bổng ra khỏi mặt nước. Một gương mặt lạ mà quen, cũ mà lại mới. Ông Thái chỉ kịp kêu lên: - Bà sao bà về được đây, bà..bà chết rồi mà

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A