Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 7 - Mắt Âm 9: Ma Chó

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Thằng kia hoảng quá hét toáng lên, bên tai còn nghe thấy tiếng hô hoán trộm chó làm nó lại càng cuống hơn. Loang choạng một lúc nó lao thẳng xuống rãnh nước, bàn chân mài vào một bên bờ tường cụt mất mấy đầu ngón. Lúc này nó mới đau quá kêu rống lên, mọi người thấy nó kể còn một đứa đồng bọn nữa cũng đổ đi tìm. Thì không bao tôi với mấy chú trong làng thấy có một người ngồi ở bụi tre cổ bị quấn vào cái cây thòng lòng chuyên dùng để trộm chó. Cổ cũng bị thiết vào như người ta thiết con chó vậy, nó đang dãy dụa mặt mũi trợn lên sùi bọt mép. Tôi chạy lại cố gỡ cái cây thiết cổ chó ra khỏi người nó nhưng không được. Tôi quát to:

- Có chó này dám hại người ngang nhiên như thế à, xem tao trị mày đây

Án xi lâm án bộ lâm

Án ma ni bát mê hồng

Nói rồi tôi lấy chiếc gương có điểm kí tự nhà mo soi vào mặt anh ta, thì trong gương hiện ra một con chó đang dùng hai chân trước thiết lấy sợi dây thòng lọng vào cổ anh chàng trộm chó. Tôi ném vào chỗ đó ba đồng tiền xu cổ, rồi lấy bức tranh ngũ hổ trốn thiêng trong túi ra. Bất ngờ có một tiếng hổ gầm phát ra từ bên trong bức tranh làm vong con chó kia sợ hãi buông sợi dậy thiết cổ ra. Tiếng gầm của con hổ trong bức tranh làm cho hồn phách con chó ấy bị tan nát hết không tụ lại được nữa. Thế là tôi cứu được thằng cha trộm chó này, chỉ phải cái đám này bị dân làng trói đem ra công an xã cách độ bốn năm cây số để nộp. Thằng nào cũng luôn mồm là gặp ma chó. Tôi biết những vong những con chó này chỉ là những vong tầm thường. Vốn dĩ bị con ma chó trong đền bà chúa sai đi quấy nhiễu dân làng để báo oán. Cả một buổi lo chạy ngược chạy xuôi, tôi với Đoàn béo mới được về nghỉ. Lúc về qua gốc cây bưởi ngoài sân nhà ông Hồng, tôi bất giác nhìn con chó, nó cũng he hé cặp mắt nhìn trộm tôi rồi giả vờ lảng đi. Chẳng hiểu sao con chó này lại có cử chí giống như có linh tính của một con người vậy, ánh mắt nó nhìn tôi lạ lắm. Nhưng tôi không để ý mà bước vào trong luôn, Đoàn béo có vẻ mệt nó lên giường rồi ngủ ngay. Tôi thì nửa đêm thức viết nốt bài, đang viết thì thằng Đoàn lại cọ quậy nó lại bắt đầu nó mơ, rồi hết toáng lên:

- Chị ơi chạy đi chị ơi chạy đi

Lúc này tôi mới tới lay nó :

- Đoàn ơi mê mẩn gì mà hết ầm lên thế mày, im cho bà ngủ chứ

Đoàn béo ngồi dậy nói và thở hổn hển:

- Tao tao sợ quá, nãy tao mơ thấy chị con gái của Hồng về. Nhưng chi ấy không dám vào cứ đứng ở cổng. Tôi vẫy chị ấy nhưng có con chó từ trong nhà xông ra đuổi cắn chị ấy không cho chị ấy vào. Tao mới hô lên là chạy đi chạy đi chạy đi chị. Thì con chó quay ra đuổi theo tao, tao sợ quá.
Thằng Đoàn nói xong tôi đưa tay bấm độn rồi đáp:

- Vốn dĩ ma nhà ma lành khi vào trong sẽ không có ai dám đuổi vậy mà lại có con chó ở đâu chạy ra đuổi. Mà ông milu thì tất nhiên không bao giờ ngăn cản ma nhà về thăm người thân cả. Hơn nữa ông milu với con chó âm đang bị thương cả buổi nằm vật vờ không dậy. Thì làm sao hiện ra đuổi được,
Tôi bỗng nhớ đến con chó của ông Hồng, nên ngó ra xem thì không thấy nó nằm dưới gốc cây nữa. Đang chăm chú nhìn thì có tiếng mở cửa bên đầu trái bên kia có một người dáng lom khom bước ra ngoài. Tôi chăm chú nhìn hình như người đó mặc bộ quần áo đàn bà. Dang lom khom giống bà cụ Sâm vợ ông Hồng. Tôi cất tiếng hỏi:

- Bà đi đâu không bật điện lên ngã đấy bà ạ

Một giọng đáp lại nhưng bà cụ vẫn lom khom đi ra sau nói:

- Bà đi giải ấy mà các cháu cứ ngủ đi

Rồi cái dáng lom khom thấp thấp kia khuất về phía sau sân vườn, tôi cũng không hỏi nữa mà tắt điện đóng cửa xổ đi ngủ. Chẳng hiểu sao cả đêm tôi cứ thấy lo lo không sao ngủ được. Phải đến khi mệt quá tôi mới ngủ thiếp đi, nhưng chẳng biết đã ngủ được bao lâu. Thì cánh cửa gỗ lại vang lên cọt kẹt, tôi he hé mặt nhìn ra thì từ bên ngoài thò đầu vào. Một người đàn bà đội chiếc nón mê, mặc bộ quần áo đầy bùn đất. Tôi toan nhỏm dậy nhưng toàn thân cứng đơ như bị bóng đè. Người đội nón có cái dáng lom khom giống hệt với bà cụ Sâm vợ ông Hồng lúc buổi tối. Tôi cất tiếng hỏi:

- Bà cần chúng cháu giúp gì không bà ?

Người đàn bà không nói gì mà tiến lại gần hơn đến bên giường tôi, càng đến gần thân hình bà cụ càng nhỏ lại. Nhưng cái dáng gầy gò ấy quái dị và hình như chẳng giống người một tí nào. Tôi càng muốn nhỏm dậy lại càng thấy thân thể mình nặng trịch, có lẽ nào thầy cúng mà cũng bị bóng đè. Đoàn béo ở bên cạnh vẫn ngủ tiếng thở vẫn đều đều, người đàn bà đã đến gần tôi. Con chó âm bỗng cựa quậy như cảm nhận được điều gì. Nó ở bên trong cái vòng tròn có thắp ngòn đèn đang cháy màu xanh lam. Bất ngờ chiếc nón đội đầu của bà cụ hất ngược lại phía sau, để lộ ra một cái mõm chó dài nhe hàm răng nhọn tua tủa ra dớt dãi lòng thòng chảy xuống đất. Tôi giật mình thầm nghĩ:

- Thổi bỏ mẹ rồi chó đội nón mê, nó lần vào đây lại còn trấn áp được mình nằm trên giường không cựa quậy được thế này thì hỏng rồi.
Lúc đi ngủ tôi đã chủ quan không dán bức tranh ngũ hổ lên trên cửa để ma quỷ không vào đây được. Nên giờ nó mới chui vào trong nhà định hại tôi đây, vốn con ma chó ở đền bà chúa cũng từng có chức vị ngang trung đẳng thần như khuyển tinh. Vậy nên khi nó thoát ra, các thần giữ cửa trông đất hay ma nhà đều bị nó đánh bạt đi hết không ngăn cản được.

Tôi chắc mẩm phen này thì toi đời, vừa muốn với tay kéo thằng Đoàn cho nó tỉnh dậy. Thì con chó đã dí hàm răng và cái mõm vào mặt tôi. Tôi còn cảm nhận được nước dãi chó nhỏ vào mặt nhơm nhớp. Nó cười khùng khục rồi phát ra tiếng làu bàu:

- Bà vào đây để ăn ruột cháu, cháu có giúp được bà không

Nói rồi một cái móng chó sắc nhọn di nhè nhẹ xuống dưới bụng tôi như muốn rạch một đường thẳng xuống, tôi cố gắng cựa quậy muốn gọi ông milu màu xanh như không thể. Con chó cũng cố gắng để gượng dậy cứu tôi nhưng không thể, con ma chó đội nón mê kia hất một cái, cây đèn tắt vụt con chó cũng nằm bẹp xuống không dậy được nữa. Bên tai tôi vẫn nghe tiếng cười khanh khách của con chó ma. Ông milu màu xanh phen này cũng không cứu được tôi, tôi vội nhớ đến bác Thành từng nói:

- Muốn thỉnh ai thì phải tập trung để nghĩ về người ấy.
Đúng rồi tôi quên mất luôn bản thân mình có thể thỉnh thánh thần ra vào thân xác vậy mà tôi không nhớ ra. Tôi nhắm mắt lại mặc kệ con chó quái gở kia, tôi thầm đọc trong đầu:

- Kính thỉnh Vị Quận Công Vi Hùng Thắng, ngàn ngọn lửa bắn lên cung Nam Tào

Nhưng chẳng thấy gì, tôi đổi sang vị khác

- Kính thỉnh cụ Mai Kế Hoa cụ tổ nhà họ Mai về cứu khổ cứu nạn cho đệ tử

Vẫn không được, tôi bực quá tập trung thỉnh lần cuối kính thỉnh Mạc Tướng Trấn Yêu, Mạc Kính Đức. Cứ tưởng ông tướng này được làng tôi thờ, chỗ con cha cháu ông trong làng nên cụ sẽ về dễ hơn thì vẫn chẳng thấy gì. Tôi lúc này mới nhận ra khi toà Nam Tào đang vào kì họp trung ương thường niên. Các thánh thần đều phải ở trên đó chầu không vị nào được về trần gian hay kính thỉnh được. Đang đúng vào lúc tuyệt vọng. Con chó kia vung móng vuốt định xé bụng tôi ra thì bất ngờ ở phía sau, tiếng con chó âm vùng dậy sủa lên một tiếng ông milu. Phóng vọt từ trong thân xác con chó ra. Ông thét lên:

- Không được hại cháu tao

Tôi nghe thấy tiếng ông thét nhưng hình như tiếng thét không được uy nghiêm như ttrước mà có vẻ yếu ớt hơn. Con chó ma vụt cái thành cái bóng đen phóng vọt ra ngoài. Tiếng nó còn văng vẳng:

- Mày cũng là tao, tao cũng là mày. Nhưng mày chỉ là con chó bị chúa Hoa đuổi đi. Còn tao chịu cảnh tù đày không có ngày được thoát. Tao với mày thiện ác chỉ có một được tồn tại mà thôi

Nói xong nó cười lên khanh khách, ông milu màu xanh sau khi hét xong một tiếng thì chẳng thấy bóng dáng đâu mà tôi cũng bật thình lình bật dậy được. Nhìn quanh chẳng biết là mơ hay thực. Nhưng sờ lên mặt thì ướt đẫm mồ hôi, ngọn đèn phép của tôi cũng đã bị tắt ngấm. Tôi hốt hoảng ngồi dậy thắp cái đèn lên cho sáng, con chó âm cọ quậy mở mắt ra nhìn tôi rồi nó dụi đầu vào tay tôi liếm liếm. Hình như nó đã khoẻ hơn nhiều rồi. Trời đã sắp sáng, hửng đông đỏ cam tạo nên một vầng trời đẹp buổi bình minh. Tôi đứng ra bên ngoài cửa nhìn trời lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn bình minh đẹp đến thế.

Ngày bé tôi còn nhớ mỗi lần mẹ Trang tôi dậy sớm, tôi thường theo mẹ ngồi vào lòng rồi ngắm bình minh lên. Giờ lớn rồi không còn hay ngắm bính minh lên nữa. Nhưng mỗi lần như thế này tôi lại thấy nhớ, mẹ tôi bảo bình mình với hoàng hôn nhìn có vẻ giống nhau. Nhưng cảm giác chúng mang đến lại khác nhau. Bình minh mang một vẻ tươi mới trẻ trung, hoàng hôn mang một nét buồn bã của xế chiều. Vì thế mà ngày mẹ tôi bệnh tưởng không còn chữa được. Mẹ rất thích ngắm hoàng hôn lặn xuống như nỗi lòng mẹ tôi đang dần vụt tắt. Nhưng khi từ cõi chết trở về, chữa được bệnh ngày ngày nhìn tôi lớn lên, nhìn bố tôi mỗi lần đi cắt thuốc hoặc đi làm về ăn bữa cơm nhà. Thì mẹ tôi sáng nào cũng phải dậy thật sớm nhìn bình minh trước sân rồi mới dọn hàng. Hoá ra chúng chẳng khác nhau, chúng đều đẹp nhưng đẹp ở mỗi góc độ và thời điểm của mỗi con người. Tôi ngồi ngoài hiên suy ngẫm hồi lâu đây là quê mẹ tôi.

Quê mẹ mà chẳng bào giờ tôi được dẫn về, tôi cũng có nửa dòng máu là người làng Lư. Vậy thì tôi cũng phải cố gắng hết sức để giúp những người ở quê ngoại như tôi đã giúp tất cả mọi người. Vừa lúc ấy, con chó của ông Hồng cũng từ đâu chạy vào nó lại nằm xuống gốc cây bưởi mà nằm. Tôi lại nhớ đến chuyện con chó ma ban nãy, chó đội nón mê nhiều người lầm tưởng rằng nó xuất phát từ một câu chuyện trên diễn đàn internet. Nhưng thực tế không phải, tích này được nhắc đến sớm nhất là trong tác phẩm tam quốc diễn nghĩa, khi nhà Thục Hán sắp mất, có một cận thần biết nghề phù thuỷ tên là Trần Pháp có tâu lên với hậu chủ Lưu Thiện rằng. Ở phía tây thành có con chó nửa đêm leo lên mái nhà đi lại như người, phía nam thành đào lên một cục thịt không có tay chân đỏ như máu. Ấy là điểm xấu diệt vong. Vì thế mà chó đội nón mê không chỉ được nhắc đến trong dân gian mà còn được nhắc đến trong cả văn học nước ngoài có từ rất lâu về trước rồi. Vừa thấy tôi dậy sớm ông Hồng bước ra sân nói:

- Thằng cu cháu dậy sớm thế à

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A