Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 2 - Mắt Âm 9: Ma Chó

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

- Thằng Việt mày lại mê ngủ nói chuyện với chó đấy à

Tôi chỉ cười trừ rồi để ông milu nhập lại vào con chó âm, rồi lên giường đi ngủ. Thế là ngay đầu tuần sau tôi tới gặp Thư hai đứa đi ăn xiên bẩn rồi tôi nói:

- Đớt tới tớ phải đi lấy tư liệu về làm bài tập yêu cầu có cả ảnh kèm theo, chắc vắng nhà một tuần. Cậu ở đây nhớ ăn ngủ đúng giờ đấy nhé

Thư cười hì hì vừa ăn xúc xích vừa nói:

- Muốn đi đâu thì đi, léng phéng với con nào bà xẻo chim

Tôi cười nói:

- Xéo lấy gì mà dùng

Nói xong tôi cười khanh khách tôi thơm lên trán em một cái rồi hai đứa ai về nhà nấy, đúng là có tí tình yêu bọ xít suốt ngày dính đít vào nhau. Tôi với thằng Đoàn chuẩn bị hành trang cho một tuần về quê ngoại, theo như sự tìm hiểu của tôi đền chúa Hoa được xây dựng từ thời nhà Lê ở mãi trong núi Lư. Nghe đâu cũng là làng mẹ tôi thì phải. Tôi mượn được của em Maika cái máy ảnh cá nhân cầm tay, hình như đợt này Maika muốn ra ngoài tìm phòng trọ vì ở ký túc không được thoải mái, tôi định giới thiệu cho Maika vào ở ghép với Thư cho tiện. Nhưng chưa biết ngỏ lời thế nào, nhưng sau chuyến này về tôi sẽ ngỏ ý với Thư xem cô nàng có đồng ý không.

Bắt xe khách từ trường lộn về quê mẹ tôi khoảng hơn hai trăm ki-lo-met kể cũng xa. Hai thằng nằm trên xe ngủ vắt cả lưỡi, tôi thì ôm khư khư con chó âm, cả chủ cả chó say xe ngủ li bì, mãi đến khi được anh phụ xe gọi dậy tôi mới biết là đến nơi. Mang hành lí xuống xe, thì hoá ra đây cũng là vùng trung du miền núi. Chung quanh còn trồng khá nhiều lúa tôi hỏi thăm vài bác nông dân quanh ấy thì họ chỉ tôi với Đoàn béo đi vào trong làng, băng qua mấy dãy ruộng có con đường bê tông chạy thẳng ra phía ngã ba đường lộ. Vào đến đầu làng thì quả nhiên có một cây đa to tướng án ngữ ngay trước cổng, thân cây có đến vài người ôm mới hết. Chứng tỏ đã có ở đây từ rất lâu, bác Thành bảo những cây đa to tán rộng thường hay có ma quỷ trú ngụ, nghe đâu hồi ông milu mới bị đuổi khỏi đền bà chúa. Ông cũng từng ngự ở cây đa này mà phá phách chêu ghẹo dân làng, cho đến khi gặp mẹ tôi ông mới nhập vào để đi bụi.

Vừa vào đến trong đường làng không láng bê tông mà vẫn là những lượt gạch cũng lát nền trông khá cổ, dù có nhiều chỗ đã lồi lõm nhưng phải công nhận ở đây vẫn giữ được nét quê rất xưa rất bình dị. Không bị công nghiệp hoá như ở quê nội. Những luỹ tre mọc san sát nhau, xa xa là chân núi Lư nằm sừng sững tôi thấy ở đây đào rất nhiều ao thả cá. Hai bên đường toàn là tre rợp bóng mát, khiến tôi thấy như thoát khỏi cái trật trội của không khí nóng nực của thủ đô để được về quê đào ao thả cá trồng rau vậy. Đang chưa biết thuê nhà ở đâu thì có một ông nhìn cũng khoảng sáu bảy mươi gì đó rồi nhìn chúng tôi là lạ nên dừng lại hỏi:

- Hai cháu hỏi ai ở trong làng này

Đoàn béo nói:

- Dạ chúng cháu hỏi thăm miếu chúa Hoa ạ

Người đàn ông đáp:

- Tìm miếu chúa Hoa à, miếu đó nằm ở mãi cuối làng cơ đi khoảng hơn bốn năm trăm mét nữa. Bao giờ thấy có cây gạo mọc cạnh cái ao làng bên đấy có một cái miếu nhỏ có hai con chó đá to đặt ngoài cửa thì là miếu bà chúa Hoa đấy

Tôi tiện thể thì cũng hỏi luôn:

- Ông ơi ông có biết trong làng có ai cho ở trọ không, chúng cháu là sinh viên trường báo về đây viết bài muốn ở lại ít hôm ông ạ
Người đàn ông suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Các cháu có gì chứng minh là sinh viên trường báo không

Nói rồi tôi với Đoàn béo đưa ra hai tấm thẻ sinh viên trường báo rồi nói:

- Đây ông xem cháu không dám nói điêu đâu ạ

Ông nọ xem xong thì gật đầu nói:

- Đúng rồi trường báo đây rồi, hay hai chúng mày về ở nhà ông. Ông không lấy tiền trọ đâu

Nói rồi tôi với Đoàn béo mừng quá đồng ý ngay, tôi nói:

- Thế này ông ạ, chúng cháu vào ở ông không lấy tiền cũng ngại. Mỗi ngày chúng cháu xin góp 100 nghìn để ông bà nấu cơm cho chúng cháu ăn cùng có được không ông
Người đàn ông cười rồi nói:
- Có gì đâu mà lo, có mỗi hai thân già ở với nhau. Có thêm chúng mày vào ở đỡ buồn. Thôi thế cũng được mang hành lý balo vào đây

- Mà ông tên là gì thế ông

- Ông tên là Hồng, còn hai đứa mày

- Dạ cháu là Việt còn thằng béo này là Đoàn ạ

Nói xong tôi theo ông Hồng đi vào trong làng, đi suốt mấy con ngõ loằn ngoằn mới tới nơi đứng trước một cái cổng tre. Một căn nhà ngói có nền tân cao, và một cái sân láng xi măng hướng ra cổng. Bên gốc bưởi xích một con chó nằm lim dim bên dưới. Thấy chúng tôi nó lười chẳng buồn sủa, tôi mang hành lý vào trong rồi bà vợ ông Hồng cũng từ sau nhà đi lên. Bà tên là Sâm cũng chỉ độ sáu mươi hơn mà thôi. Thấy chúng tôi vào trọ hơn tuần ở nhà ông bà, thì bà có vẻ vui. Có lẽ cảnh đìu hiu tuổi già ở một mình cũng buồn thấy bóng bọn trẻ như chúng tôi đến cũng vui.

Tôi vào nhà uống nước nhìn lên ban thờ thấy có ảnh của một cô gái có lẽ mất khi còn rất trẻ, nên tấm ảnh thờ tuy đã cũ nhưng tôi vẫn nhận ra người mất lúc ấy chắc chỉ độ mười tám đôi mươi gì đó thôi. Hai ông bà bảo tôi với Đoàn béo đi rửa mặt rồi ông bà dọn cơm cho mà ăn. Cũng may ở đây có một tiệm tạp hoá nhỏ bán kem đánh răng với bột canh mì tôm cùng một số đồ đơn giản. Chứ không cầu kì lắm như ở thành phố. Tôi với Đoàn định bụng ăn cơm với ông bà xong là ra mua vài thứ về.

Bữa cơm dọn ra, chỉ có hai quả trứng luộc một đĩa rau bí, và dăm quả cà pháo. Bà cụ dằm hai quả trứng vào bát nước mắm sau đó mời tôi với thằng Đoàn ăn. Có lẽ người già ăn uống cũng đơn giản, kinh tế phụ thuộc vào đồng lương thương binh của ông Hồng và mấy sào ruộng. Vì thế mà bữa cơm không đam bạc cũng không được, nhưng chúng tôi cũng chẳng lấy gì làm ngại. Tiện có muối vừng tôi với Đoàn béo vẫn ăn rất ngon. Sau bữa cơm quê, tôi được ông Hồng cho vào ở trong cái nhà nhỏ bên cạnh trái. Nghe đâu phòng này để không, bên trong có giường và một cái bàn dài hình như đồ đạc đã cũ lắm rồi. Có cả một kệ sách cũng đã ngả vàng, chủ nhân của căn phòng này có lẽ khi trước cũng từng có một thời dùi mài đèn sách chăng. Tôi sực nhớ đến tấm ảnh trên ban thờ nhưng chưa dám đoán mò. Mọi thứ bên trông rất gọn gàng hoàn toàn còn nguyên vẹn, như muốn lưu giữ lại chút kỷ niệm của ai đó vậy.

Đoàn béo lấy mấy cuốn sách trên kệ đã bám bụi toan đọc thì bị tôi ngăn lại:

- Này đừng có tự tiện động vào đồ của người ta như thế

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A