Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 8 - Mắt Âm 11: Căn Hầm Âm Phủ

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi với bác Thành lùi lại mỗi người một góc, vớ được đống binh khí tuỳ táng trong mộ. Tôi nhặt đại một ngọn giáo. Lấy một thanh gươm buộc vào lại phía sau lưng cho gọn. Bác Thành cũng nhặt một ngọn giáo vớ bó tên và dây cung cầm ở tay. Hai người ném ra những đồng tiền lấp lánh ánh lửa găm vào góc phòng với mục đích làm con Quỷ Canh Mộ phân tâm. Rồi Bác Thành nhắm vào mặt và bông hoa đỏ trên đầu nó mà bắn. Nó cũng biết nên lấy tay gạt tên ra đồng thời phóng lại tấn công cả hai người. Tôi nhặt giáo phi vào phía nó nhưng đều bị bật ra cả. Bác Thành nói:

- Không ăn thua đâu, lớp rễ cây và vỏ cây dày quá nó không si nhê gì cả

Nói thế tôi đành nhắm gót chân nó mà đánh, con Quỷ Canh Mộ từ thế chủ động giờ trở bên bối rối. Chúng tuy to lớn nhưng khả năng không được thông minh cho lắm. Nhưng sức mạnh của chúng thì là chuyện không thể coi thường được. Chúng một đòn thì đau một tuần đúng là loại đá thì thấm mà đấm thì đau. Chắc mấy người thợ bị nó kéo xuống dưới này đều bị nó đập chết hoặc xé xác cả nên máu và thịt mới bị văng tung toé bên dưới nền của căn hầm. Bác Thành lấy lọ nước thánh đền bia ra đổ lên bó tên. Rồi nhắm mặt nó mà bắn không quên vờn qua vờn lại nhanh nhẹn như một con mèo. Ngay trước mắt nó mà nó không túm được, tôi lừa thế phóng ngọn gió vào giữa mặt nó. Nhân lúc nó đưa tay ra đỡ tôi lộn một vòng dưới đất đến sát chân nó, tuốt gươm chém xuống.

Đúng là rút đao chém nước nước càng chảy mạnh nâng chén tiêu sâu càng sầu thêm. Lưỡi gươm cắm ngập lưỡi vào gót chân làm nó khuỵ ngay xuống không đi được nữa. Nhưng cũng kịp nắm được đầu tôi nhấc bổng lên toan biến đầu tôi thành quả dưa hấu mà bóp cho nát bét. Nó hà một làn khói đen vào mặt tôi, nhưng tôi là thầy cúng có toà Nam Tào bảo kê nên lần khí âm không có vấn đề gì. Nhưng bàn tay nó đã siết chặt lấy đầu tôi tôi cảm nhận óc bên trong sắp phọt ra ngoài. Tôi mới cười lớn:

- Tao chỉ là nghi binh thôi phía sau mày kìa

Con Quỷ nhân lúc nó chú tâm vào toan giết tôi thì bác Thành đã ở ngay phía sau nó bác quát to lên:

- Ngàn ngọn lửa bắn lên cung Nam Tào
Rồi dây cung bật phăng đi mũi tên phóng vọt đến ở cự ly rất gần bắt tung bông hoa ở trên đỉnh đầu của con Quỷ Canh Mộ. Nó lồng lên vung cánh tay đập cho bác Thành một cái, trong cơn điên loạn nó ném tôi vào trong góc chung với bác Thành. Rồi những sợi rễ cây và vỏ cây trên người nó rơi xuống đất rời lã chã giống như thành trò tan. Cơ thể cao hơn hai mét sụp đổ thành một làn bụi đen ngòm, cơ thể cũng teo lại chỉ còn là một cái xác khô quắt queo nhỏ bé nằm bẹp dúm bên dưới nền gạch của căn hầm. Tôi đỡ bác Thành ngồi dậy nói:

- Bác có sao không bác, nó bé lại giống như người bình thường rồi

Bác Thành đáp:

- Nó chẳng qua được rễ cây và vỏ cây tạo thành một lớp giáp bao bọc lấy chủ thể để điều khiển người bị yểm. Nên mới thành ra một cái xác to lớn như vậy. Bông hoa như trái tim của nó, mất trái tim thì bùa yểm cung tan biết hết. Xác chết sẽ trở lại như bình thường.

Tôi đáp:

- Đối phó với một con đã vất vả thế này nếu nó cả một đội quân như thế thoát ra ngoài thì chẳng biết thế nào bác nhỉ.
Bác Thành đáp:

- Việc ấy tính sau hai bác cháu ta rời khỏi chỗ này đã, bên trong có thể chứa bẫy nguy hiểm nên thận trọng

Nói rồi hai bác cháu giữ bên mình một người một thứ binh khí phòng thân rồi đeo túi đồ nghề đi vào bên trong theo dấu máu dưới sàn. Trong này chẳng hiểu sao không khí có một loại vi khuẩn bám vào các vách tường phát sáng như ánh đóm đóm dày từng mảng, trải dọc hành lang như một ngọn đèn vi sinh vật tự nhiên làm chúng tôi có thể thấy được đường một cách mờ mờ. Trên đầu những sợi xích sắt có một câu treo lủng lẳng kêu leng keng dù trong này không có gió. Đi được một đoạn, tôi bất ngờ dẫm phải một viên gạch, viên gạch thụt ngay xuống từ trong tường phóng ra một bàn chông nhọn hoắt ngang tầm mặt bác cháu tôi. May là bác Thành cảnh giác nhanh tay kéo tôi ngồi thụp xuống, hoặc có thể do cơ quan đã lâu ngày nên tốc độ cũng kém đi. Nếu không cái bàn chông kia sẽ phang thẳng vào mặt tôi găm toàn bộ số đinh nhọt đập nát đầu nạn nhân.

Bác Thành mới bảo :

- Việt cháu có biết chơi cờ tướng không

Tôi nghe bác Thành hỏi thì mới nhìn ra, khi ấy tôi mới hiểu.

- Trước mặt là một bàn cơ tướng.

Vậy thì muốn vượt qua chỗ này phải đi đúng với nước cờ đã định để thắng thì mới không lo bị dính bẫy. Tôi nói:

- Con biết sơ sơ bác ạ
Bác Thành nói:

- Biết sơ sơ thì chết mẹ hai bác cháu mình rồi
Bác Thành ngẫm nghĩ một thời gian rồi nói

- Thế cờ này là thế gọi là Khưu Dẫn Hàng Long
Trong ván cờ này, bên 2 xe bị 3 con chốt khống chế, không làm được gì mà phải vất vả xin hòa. Do đó nó mới có tên như vậy tức là con trùn đất khuất phục con rồng. Thế cờ đã quá tròn trịa nên mọi ý đồ lai tạo rất khó thành công. Do đó, nó trở thành hàng độc, không giống ai. Đó là chưa kể bản thân ván cờ này lại dựa trên một nghịch lý hết sức kỳ lạ : Hai bên gườm gườm nhau thì ván cờ hòa, còn bên nào chủ động tấn công trước thì bên đó thua. Nên vô cùng khó, cơ hồ cả hai bác cháu tôi đều không biết cách giải. Vì không hay chơi cờ tướng cho lắm, đang không biết làm sao. Thì tôi để ý quan sát trên những con cờ còn dính lại những vết màu xanh phát sáng tôi lật đế giày lên quả nhiên. Bên dưới đế giày của tôi cũng bị những con vi sinh phát sáng ấy bám vào xanh lét. Ở trên mặt những quân cờ kia cũng vậy chứng tỏ có người đã dấm lên nó để lại những dấu vết của loài vi sinh phát sáng này. Vậy thì chúng tôi chỉ cần xem quân cờ nào có dấu phát sáng ấy thì dẫm lên ắt sang được bên kia. Tôi ghé tai nói nhỏ với bác Thành điều ấy bác Thành cho là phải bảo tôi theo sau bác để bác đi trước. Quả nhiên bác Thành theo dấu chân có phát sáng nhảy theo gần hết bàn cờ không bị dính bẫy. Nhưng đến khi gần sang được bên kia thì còn hai nước nữa chẳng biết nhảy thế nào cả hai nước đi chỉ có một nước đúng. Nếu nhảy sai thì rất dễ dính vào bẫy, bác Thành nhìn tôi do dự một lúc rồi quyết định nhảy vào nước chọc xe bắt tượng, tôi cũng nín thở sự căng thẳng bao chùm lấy cả căn phòng, khi bác Thành quyết định nhảy vào chỗ ấy thì tôi cũng thở phào. Chẳng có bẫy nào cả, bác Thành quay lại vẫy tay bảo:

- An Toàn rồi qua đi Việt

Tôi chưa kịp vui mừng, thì ô vuông bên dưới chân bác Thành sụt ngay xuống bác Thành cũng theo đó mà tụt ngay xuống dưới hố ngay trước mắt tôi. Tôi hét to lên:

- Bác Thành Bác Thành

Nhưng chưa kịp thì từ bên dưới bắt đầu bò lên rất nhiều rất côn trùng rắn rết ngoe ngẩy từ các lỗ. Tôi không kịp suy nghĩ bèn phóng theo những nước cờ bác Thành đã nhảy qua vì nước đi cuối cùng bác Thành đã chọn sai nên chỉ lại một nước đi duy nhất chắc chắn là đúng. Tôi bèn nhảy theo nước cờ ấy mà sang được bờ bên kia thoát khỏi thế cờ Khưu Dẫn Hàng Long. Ngay khi tôi vừa nhảy sang thì đàn rắn rết cũng tràn đến đầy cả bàn cờ tưởng. Ai không may ngã vào ấy thì chỉ làm mồi cho chúng mà thôi. Tôi lo lắng gọi to lên:

- Bác Thành ơi bác Thành

Nhưng không thấy có câu trả lời, bên dưới ô vuông của bàn cờ vừa sập xuống chỉ còn là cái hố tối om chẳng nom rõ người nào cả. Tôi buôn bã ngồi thừ ra có lẽ nào lần này bác cháu tôi sinh ly tử biết từ đây. Càng nghĩ tôi càng tức, lau vội nước mắt mắm môi mắm lợi nói:

- Mẹ kiếp chúng mày hại chết bác tao tao phải đốt cái hầm này

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A