Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 7 - Mắt Âm 11: Căn Hầm Âm Phủ

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Bác Thành nói:

- Kệ bọn nó nếu ở trong rừng không muốn bị ma rừng bắt một là đốt lửa hai là leo lên chỗ nào đấy thật cao. Nên dân canh nương thường phải lợp một cái chòi cao đốt lửa vừa là để tránh thú dữ lợn nòi. Vừa là để tránh bọn ma rừng này quấy phá đó. Mặc kệ chúng nó cao thế này không nên nổi đâu
Nói rồi bọn ma rừng không làm gì được bác cháu tôi, chẳng biết may cho tôi hay là may cho bọn nó nữa. Nếu chúng nó biết ngồi trên cây là hai ông thầy cúng nhà Họ Mai thì chắc cho thêm tiền cũng không dám bén mảng lại gần. Hai bác cháu lấy dây thừng buộc thân mình vào gốc cây cho khỏi rơi. Rồi mới bắt đầu đi ngủ, sáng sớm hôm sau hai bác cháu trở dậy leo xuống khỏi cành cây rồi tiếp tục di chuyển tiếp. Cuối cùng leo đèo lội suối lên xuống muốn gãy chân tôi đã phải nặn bắp đùi đến ba lần thì cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được điểm đánh dấu đầu tiên. Quả nhiên ở đây xươn mù bao phủ không rõ mặt người, hai bác cháu không dám sơ xuất ai nấy đều thận trọng bước vào trong. Nhưng mà sương như vậy lấy xung quanh chỉ một khắc sau tôi đã chẳng thấy bác thành đâu nữa cả. Tôi gọi to lên:

- Bác Thành bác Thành ơi

Nhưng không có tiếng đáp lại nhưng không thấy bác Thành đâu, phía trước có một bóng đen không nom rõ là ai đang đi đằng trước tôi cũng cố gắng đuổi theo nhưng đuổi mãi vẫn không kịp. Tức thì tôi mới nhớ ra tôi đã để lại con chó âm và ông milu màu xanh cho Thư và Maika giữ đề phòng bất chắc rồi. Nên bây giờ muốn dùng cho âm làm bùa tìm đường cũng không được. Tôi đoán bác cháu tôi đã bị ma che mắt dẫn đi lung tung rồi. Nhớ đên lời ông Cọn nói lúc ông ta chạy ra được khỏi đấy thì bịt tai nhắm mắt nên tôi cũng bịt tai mà nhắm tịt mắt đi rồi miệng lâm nhâm đọc thần trú chùm lên đầu một tâm vải đen. Mời quỷ dẫn đường hiện ra giúp tôi ra khỏi màn sương này.

Khăn đen làm việc âm, khăn đỏ thỉnh thánh thần
Quỷ dẫn đường ở đâu mau hiện hình dẫn ta ra ngoài
Đọc xong tôi đội lên đầu một ngọn đèn cầy có mũi tên chỉ đường, chùm tấm khăn đen lên nhìn xuống dưới đất. Một bàn chân tím tái hiện ra, bắt đầu dẫn đường. Tôi đi mãi đi mãi hai tai bịt kín không nghe thấy gì. Nhưng có một điều làm tôi đi mãi đi mãi. Không chỉ có đôi chân của quỷ dẫn đường ở bên dưới đất mà còn có cả rất nhiều những đôi chân khác cũng đứng ở bên đường chúng đều tím ngắt. Đó là những oan hồn bị yểm nhốt bên trong màn sương này mà vì tôi không có mắt âm nên không nhìn thấy được. Chỉ khi chùm tấm khăn đen lên đầu nhìn xuống dưới đất theo chân quỷ dẫn đường tôi mới nhìn được thấy những đôi chân mờ mờ tím ngắt của họ đứng xung quanh tôi mà thôi. Bước đi một hồi rất lâu hình như xung quanh đã không còn sương mù, thì đầu tôi đập đánh bốp vào đầu một ai đó làm cả hai kêu toáng lên ngã ngữa về phía sau người kia chửi:

- Mẹ thằng ni đâm vào tao mô đứng chắn đường tau chi đù mẹ mi

Tôi nghe thì đặc giọng bác Thành bác tôi chắc bị cộc đầu đau quá phun cả giọng địa phương ra mà chửi. Tôi lột tấm khắn cũng là lúc bác Thành lột tấm khăn đen giống hệt tôi ra mặt nhăn như quả táo tàu. Thì ra bác cũng làm bùa gọi quỷ dẫn đường giống như tôi vì không đem theo con ếch tìm đường. Hai bác cháu bị hai con quỷ dẫn đường chơi khăm chúng dẫn đường làm cả hai bác cháu tôi cộc đầu vào nhau sưng một cục to bằng quả ổi. Bác Thành điên tiết chửi:

- Mả mẹ hai con quỷ dẫn đường nhé, chúng mày chờ đấy đợi ông xong việc thì chúng mày liệu hồn, Ái chà sưng rồi đấy Việt ạ
Đúng là không đùa với bọn ma quỷ nhà họ Mai này được thâm nho nhọ đít chẳng khác gì chủ. Lúc này tôi mới để ý chúng tôi đã vào được bên trong lòng chảo có bốn bức tượng trấn bốn phương. Bác Thành cũng theo hướng tay tôi chỉ mà chạy tới. Quả nhiên dấu vết đào bới vẫn còn nguyên, tôi thấy cánh cửa nằm bên dưới hố độ hơn một mét chu vi hố khoảng 12 mét. Cánh cửa gỗ mở ngược lên trên, bên dưới tối om có một cái thang dây. Mọi thứ đều yên tĩnh đến lạ thường. Bên dưới không có một bóng người bác Thành đốt một đạo bùa nèm xuống đạo bùa cháy rực lên rồi rơi xuống nền của căn hầm mộ. Bác Thành nói:

- Bên dưới sâu lắm cháu ạ, phải cẩn thận bác xuống trước bao giờ bác hô thì mày xuống nhé

Tôi nói :

- Để con xuống trước cho bác ở trên đi

Bác Thành mắng:

- Tiên sư bố mày tao già rồi, có sao cũng được mày còn trẻ còn nối nghiệp nhà họ Mai. Mày có làm tao ăn nói thế nào với mẹ Trang bố Nam mày. Để bác xuống trước
Nói rồi bác thành leo xuống thang dây từng bước thận trọng tôi thấy tóc bác đã bạc đi nhiều hai bên tóc mai. Bác leo xuống chìm vào màn đêm tối tăm như nuốt chửng bất cứ ai có ý định leo xuống. Tôi ở trên lo lắng nhìn xuống dưới, một lúc sau bác Thành hô to:

- Xuống đi Việt an toàn rồi

Nói xong tôi lập tức xuống theo ngay, leo xuống hết thang dây, xung quanh tối om bác Thành bảo:

- Dùng đèn cầy chỉ đường
Thế hai bác cháu đội lên đầu một ngọn nến đựng trên cái địa nhỏ đặt trên đỉnh đầu soi sáng một khoảng khắp căn phòng. Bác Thành lấy la bàn của thầy cúng Họ Mai ra xem thì thấy nó quay tít chứng tỏ ở đây âm dương hỗn tạp không xác định được phương hướng. Tôi bấy giờ mới để ý bên dưới nền gạch của căn hầm Có những vệt máu dài loang lổ, nhưng có ai đó bị thứ gì kéo lê trên nền đất để lại những vệt máu chạy dọc một đường trong căn hầm rộng này. Bác Thành nói:

- Việt đi theo vết máu dưới sàn
Hai bác cháu tôi lần theo dấu máu đi vào bên trong lối hầm tối tăm. Ánh đèn cầy trên đầu chỉ đủ soi rõ một khoảng để chúng tôi khỏi vấp ngã. Hành lang lát bằng đá khô ráo và không có rêu mộc, chỉ thi thoảng có mạng nhện và vài con chuột chạy rào rào kêu lên rin rít. Tôi kinh ngạc và thán phục người đã tao ra một gian hầm bí mật lớn như thế này cách đây cả mấy trăm năm mà chủ nhân của nó đã tạo ra được một nơi bí mật rộng rãi có lối đi lại lát đá như thế này thì thật tài tình. Không biết phải đổi bằng bao nhiêu sức và máu thịt thợ thuyền phải bỏ mạng vì nó. Từ bên trong hành lang tối tăm vọng lại tiếng lịch bịch như tiếng chân người. Nhưng không thấy có bóng người nào cả, tôi cất tiếng gọi:

- Giáo sư có phải ông không mọi người vẫn ổn cả chứ, cô Linh cô sao rồi mọi người có ai ở đây không lên tiếng đi
Đang hét thì bác Thành bịt ngay mồm tôi lại kéo vào ngồi ở một góc, thổi cho ngọn nến tắt vụt đi bác nhanh nhẹn ngậm đất đèn vào dưới lưới để át đi âm khí. Quả nhiên từ trong hành lang tối có một tiếng chân dậm xuống đất ầm ầm. Tôi còn cảm nhận bên dưới mặt đất bị tiếng chân dậm xuống còn rung rung. Chứng tỏ thứ ở bên trong đang tiến lại phải to lớn đến mức nào. Đúng như dự đoạn, từ trong bóng tối chui ra một tên mặc đồ như lính tráng thời xưa tay cầm một ngọn giáo đầu đội nón đi chân đất. Đó là quỷ canh mộ, một dạng âm binh được luyện từ xác của quan quân thời xưa bị bắt làm tù binh. Nó cáo hơn hai mét to lớn một gã khổng lồ chân tay được bao bỏ bởi một thứ rễ cây loằng ngoằn như những sợi cơ thớ thịt màu hồng đỏ. Con âm binh thở ra một hơi khí đen xì từng bước nặng nề dậm xuống đất làm mặt đất rung lên. Tôi với bác Thành cả hai không dám thở mạnh nấp ở một góc. Nhìn con quỷ cao hơn hai mét ăn mặc như lính ngày xưa trên tay cầm ngọn giáo to dài khoảng hai mét. Hắn mỗi bước bằng chúng tôi năm bước, cứ tưởng trốn được nào ngờ tôi dẫm phải một mảnh ngói vỡ kêu cái cục. Tức thì con quỷ canh mộ quay phắt lại mặt nó rơi ra những mảnh thịt vụn vỡ. Bất ngớ phóng ngọn giáo to tướng thẳng về phía hai bác cháu đang nấp. Ngọn giáo phóng vọt tới cày xuống nền gạch một đường lao thẳng vào chỗ tôi. Nếu bác Thành và Tôi không nhanh nhẹn lộn một vòng tách sang hai bên thì ngọn giáo đã xiên đôi cả hai bác cháu găm vào bức tường phía sau rồi. Tránh thoát được ngọn giáo thì một tiếng ầm. Cây giáo cắm ngập vào bức tường làm nó nứt toác, nhanh như cắt tên Quỷ Canh Mộ phóng đến hắn chỉ cần vài bước đã ở trước mặt chúng tôi. Bác Thành và tôi phóng ra mấy đồng xu bùa phép va vào nó toé lửa. Nhưng xem ra chẳng có chút xi nhê gì. Nó gạt ra hết lây hai cánh tay chụp tôi thì bác Thành đẩy tôi ra, nó chụp ngay lấy bác Thành nắm lấy hai vai nhấc bổng lên. Với lúc tay ấy nó có thể xé toạc cơ thể của bất cứ ai ngay lập tức. Một cú nhảy của nó có thể cao cả mười mét. Tôi bị bác Thành đẩy ngã lăn sang một bên, nhìn quan sát thất ở phần gót chân của con Quỷ Canh Mộ không hề có lớp vỏ và rễ cây bảo vệ, tôi nhảy đến đúng lúc nó định xe bác thành làm đôi. Tôi rút dao găm thấm máu thấy cúng. Miệng lâm nhâm đọc:

- Án Ma Ni Bát Mê Hồng
Rồi chém hai đường vào gót chân con Quỷ Canh Mộ, Nó kêu lên đau đớn nhả bác Thành ra. Bác Thành co chân đạp vào mặt nó rồi mượn đà dấm lên mặt nó bật lên không lộn một vòng phi xuống hay cây đinh vàng nó lấy tay che được rồi vung tay đấm một quả bác Thành văng ra xa đập vào bức tường phía trước. Tôi thấy vậy thì căm lắm:

- Con chó này đứng có đánh bác tao
Nói rồi tôi phóng đến đá một cú Mai Hoa Đạp Tuyết vào chỗ gót chân bị chém của con Quỷ Canh Mộ làm nó quỳ khuỵ xuống. Tôi khi ấy mấy nhảy thẳng lên cổ nó lấy tay mà đấm lấy châm mà chém. Bác Thành bị đòn đau nhưng cũng cố gượng dậy bác nhảy lên đạp thẳng hai chân vào giữa mặt nó làm nó lảo đảo như sắp ngã. Nhưng nó đứng vững lắm túm được tôi đang bấu trên cổ quật mạnh xuống vỡ mấy viên gạch. Bác Thành vung con dao rừng chém thằng vào đầu nó xé chiếc nón lá nó đang đội tách ra làm hai. Để lộ mái tóc xoã bung ra, trên đỉnh đầu con Quỷ Cạnh Mộ có một bông hoa đỏ mọc ra. Bác Thành nói:

- Bông Hoa kia chắc chắn là trái tim của con ngải được yểm trong thân xác của con Quỷ Canh Mộ này. Việt cháu chỉ cần phá bông hoa kia là được

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A