Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 6 - Mắt Âm 11: Căn Hầm Âm Phủ

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Nói rồi tôi quấn chỉ ngũ sắc trói hết tay chân của người đàn ông lại buộc hai sợi chỉ vào hai tay người đó rồi quát to:

- Dậy
Bất ngờ người đàn ông đứng thẳng dậy, bác Thành nhảy lên đá cho người đó một cú khôi tinh thích đẩu. Ông ta văng ra xa một đoạn, rồi lúc này mới tỉnh lại đôi chút. Tôi chạy lại đớ thì ông ta ú ớ.

- Mọi người phát điên cả rồi, nó sẽ tim tôi rồi giết tôi mất. Họ cũng thế chỗ ấy không đào của được đâu

- Đoàn người sao rồi, ông giáo sư khảo cổ đâu

- Không, không họ phát điên rồi cứu tôi

Nói xong thì ông ta ngất ngay đi, trời bỗng nhiên nổi một trận sấm dền vang cả đất rừng. Mây đen ở đâu kéo về. Chúng tôi phải kéo nhau vào ngồi trong hai cái trại to ghép lại với nhau để tránh trận mưa rào. Người đàn ông mười đầu ngón tay đã tím bầm, những gân máu đen nổi lên chạy dọc cánh tay. Tôi nhìn thì đoán ngay người này bị âm khí xâm nhâm vào trong người rất nặng nếu để nó chạy vào trong tim thì khả năng không cứu được. Bác Thành lấy ra mấy cái châm bằng vàng, chia cho tôi một nửa. Hai bác cháu miệng lâm nhâm đọc thần trú án ma ni bát mê hồng. Đốt một đạo bùa hơ qua lửa mấy cái châm vàng. Rồi kéo ống tay áo lên, bắt đầu châm vào năm huyệt trên cánh tay để ngăn khí âm đi tiếp vào cơ thể. Người đàn ông mê man đi rồi bất tỉnh, sau một đêm mưa gió bão bũng sáng sớm mưa cũng tạnh. Bên ngoài ẩm ướt những cành cây kẽ lá còn đọng nước bị ánh nắng sớm chiếu vào lấp lánh trên. Trời sau mưa đất ẩm bốc lên mùi man mát, nhưng hơi oi. Tôi tiến đến chỗ người đàn ông, rồi vạch tay áo ra. Mười cái kim vàng đã chuyển sang màu đen xỉn. Tức là khí âm đã bị vàng hút ra hoàn toàn, bác Thành mới nói:

- Ông có thể kể lại cho tôi biết có chuyện gì xảy ra không ?

Người kia dựa đầu vào thành trại nói:

- May đêm qua có bác cháu ông không chắc tôi chết rồi

- Thế nhưng mà làm sao, giờ họ sao rồi

- Tôi không biết nữa, lúc tôi bỏ chạy được về đến đây. Thì không biết họ sao rồi

Nói xong người đàn ông bắt đầu kể, ông ta là Cọn một tay săn ong ở bản Thảng đoàn khảo cổ theo chân ba thầy trò ông giáo sư vượt núi băng rừng đến sáng hôm qua thì đến nơi. Đó là một khu gập gềnh hiểm trở với những vách đã cao, đứng trước mặt có một hang động lớn. Xung quanh mù mịt bao phủ bởi sương mù trong vòng năm bước có thể không nhìn thấy mặt nhau. Tuy là dân ở đây nhưng chính ông Cọn cũng chưa từng tới đây bao giờ. Cả đoàn hơn mười người phải buộc dây nối nhau thành một hàng để đi cho khỏi lạc, trong màn sương mờ mịt ông Cọn nghe thấp thoáng như có tiếng cười tiếng khóc xa xa văng vẳng vọng lại bên tai. Nhìn trước nhìn sau xương ngày một dày hơn làm ông có cảm giác ngột ngạt đến khó tả. Độ một giờ sau sương tan hết đoàn người như vừa lạc vào một thế giới khác. Bên trong được bao bọc bởi núi đá xung quanh quây tất cả vào giữa như một lòng chảo thu nhỏ. Bốn hướng đông tây nam bắc, mỗi phương tạc một pho tượng lớn hình bốn ông tướng cầm bốn loại binh khí đang nhe nanh múa vuốt bị rêu phong bám lấy xỉn một màu thời gian. Xung quanh chỗ họ đứng có bốn cây cột chạm hình thù kì dị. Đây hoàn toàn không thể là những thứ đến từ tự nhiên mà phải do bàn tay con người tạo nên. Ông Cọn cùng những người khác nhìn nhau ngớ ngác không biết bản thân đã lạc vào trốn nào. Ông Giáo Sư nói:

- Sắp đến rồi theo như ghi chép để lại thì nơi giấu của nằm ở trong đây.

Nói rồi ông ta lấy từ trong túi tám chiếc gương tròn, bảo hai đứa học trò xếp theo đủ tám hướng. Chờ cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu tức là vào giờ dương âm. Ánh sáng từ tám chiếc gương phản chiếnc lại tạo thành một ngôi sao, ông giáo sư ngồi đợi khoảng hai tiếng đồng hồ miệng lẩm nhẩm đọc:

Trời vào giữa khoảng dương âm
Thêm hai canh nữa đúng tâm mà đào

Khi đó ngôi sao theo ánh mặt trời chiếu xuống cùng từ từ thanh đổi vị trí đến đúng hai giờ sau. Khi khi ngôi sao được tạo bởi tám tia nắng chiếu từ tám chiếc gương hội tụ ở giữa sân đã lệch về hướng đông nam. Ông giáo sư mới nói:

- Quảng ra đánh dấu chỗ ấy lại
Nói rồi gã thanh niên cao lớn cả ngày không mở lời nói câu nào kia đi tới cắm xuống một cái cờ màu đỏ. Xong xuôi đâu đấy ông giáo sư mới lấy một cây nhang đến cắm xuống dưới đất miệng lâm nhâm đọc cái gì đó rồi mới khoát tay bảo thợ thuyền :

- Các anh động thổ ngay cho kẻo lỡ giờ đẹp

Sau đó hơn mười người thợ lấy cuốc xẻng ra đào xuống đúng nơi đã đánh dấu, quả nhiên bên dưới một lượt đất trừng một mét. Lộ ra một lượt gạch khác nằm ẩn bên dưới lớp đất nền. Một người hô lớn lên:

- Bên dưới có một lượt gạch nữa

Giáo sư chạy lại mừng khấp khởi nói:

- Đúng đây rồi đào rộng ra đi

Sau khi đã đào rộng ra chu vi chữ nhật khoảng 12m thì lộ hẳn bên dưới hố là một cánh cửa gỗ nằm cách mẳt đất bên trên chừng một mét. Không biết cánh của gỗ dày độ bao nhiêu như còn chắc lắm nước gỗ đỏ au trong trong như màu cẩm thạch. Hơn mười người phải làm dòng dọc để kéo cho hai cánh mở ra. Sức nặng của hai cánh làm thợ thuyền ai nấy đều nhăn mặt. phải hơn mười phút cố hết sức thì lúc này họ mới mở cho hai cánh bung ra để lộ bên dưới một lối vào tối om. Cả đám người xúm lại xem thì bên dưới gió bị hút vào nghe tiếng rít như tiếng người cười người khóc. Từ bên trong lối đi bí mật dưới lòng đất có tiếng ù ù, rồi bất ngờ phóng vọt lên một khối cầu như làn khói màu đen. Mọi người thợ thuyền sợ hãi né dạt sang hai bên khối cầu phóng ra ngoài thì tan biến đi ngay. Thấy họ sợ hãi giáo sư nói:

- Đừng sợ vốn không khí trong này bụi bặm tích tụ lâu ngày nay mở cửa ra hai dòng không khí lưu thông nên nó xộc ra thôi không có gì đâu đừng sợ.

Nói rồi Giáo sư đốt một bó đuốc nhỏ rồi thả xuống dưới hố, bó đuốc rơi mãi cho đến khi nhỏ lại nhưng vẫn cháy mà không có sự chuyển biến gì xảy ra. Tức là bên dưới có đủ oxi để duy trì sự cháy tức là người xuống có thể thở được và không có khí gây nổ. Nhưng giáo sư vẫn thận trọng dặn mọi người lấy bông lót vào khẩu trang rồi neo dây cho thật chắc rồi cả đoàn đu xuống chỉ để lại hai người ở trên trông trừng. Từng người xuống một dần dần rồi đến giáo sư cùng hai cô cậu học trò cũng xuống theo. Ông Cọn vì lớn tuổi lại thật thà nên được ở lại phía bên trên trông coi. Một lúc sau không biết ở dưới ấy xảy ra chuyện gì, chỉ thấy từ bên dưới vọng lên tiếng huyên náo kèm theo tiếng thét. Hình như có ai đó đang cố gắng leo lên hình như là thằng Thắng cháu họ của ông, ông thấy nó hớt hải leo lên cái thang dây trèo từ bên dưới ấy lên. Miệng hô lớn:

- Chạy chạy đi bên dưới có ma đấy

Nói đến đây nó sắp leo đến cửa hầm ông Cọn cùng một người nữa cũng vội đưa tay ra để kéo thằng Thắng lên. Thì hốt hoảng khi thấy có một ai đó cũng đang leo theo nó lên cái thang dây. Bố dáng ăn mặc không giống với người thời nay. Mà dội nón cắp theo một ngọn giáo, khi người đó ngẩng mặt lên. Thì khuôn mặt một bên đã nham nhở nứt vỡ để lộ quai hàm cùng những mảng thịt da rơi lòng thòng. Thằng Thắng leo được gần đến nơi đưa tay ra đểu ông Cọn kéo lên. Thì phập một ngọn giáo từ dưới chọc thẳng lên xuyên qua sau gáy thông đến tận miệng thằng Thắng trợn mắt, máu mồm ộc ra ngọn giáo xuyên qua mồm chọc thẳng ra bên ngoài làm hai mắt nó trợn trắng lên. Rồi toàn thân rũ ra rơi từ trên thang xuống dưới căn hầm tối. Cả hai ngươi bên trên chưa kịp hoàn hồn thì kẻ bên dưới kia phóng vọt lấy hai tay tùm lấy cổ áo người bên cạnh ông Cọn phun một đám hơi đen xì từ bên trong miệng lôi tuột người đó chui xuống hầm tối om. Ông Cọn chỉ nghe bên dưới có tiếng thét vọng lên rồi không còn nghe thấy gì nữa cả. Khi ấy ông mới sợ quá cắm cổ mà chạy, chẳng biết đi lối nào ông cứ theo đường cũ đã đánh dấu mà lao thẳng đi, sương mù vẫn quanh quẩn dày đặc. Bên trong màn sương mù mịt chẳng biết lối nào mà ra ấy. Lẩn lút như có bóng người thấp thoáng cùng tiếng gọi văng vẳng bên tai. Nhưng ông Cọn không dám nghe. Ông bịt tai lại nhắm mắt rồi cứ thế mà chạy. Chạy mãi chạy mãi cuối cùng kiệt sức thì tới tối gặp chúng tôi và ngất đi.

Nghe ông Cọn kể xong, bác Thành nói:

- Khả năng mọi người ở đó có truyện rồi, hay ông dẫn bác cháu tôi trở lại ấy xem sao
Nói đến đây ông Cọn lắc đầu lia lịa chối.

- Các ông có điên thì quay lại ấy một mình tôi khó khăn lắm mới thoát được ra, trở lại ấy để mà chết à.
Nói thế nào ông Cọn cũng không chịu dẫn đường cho chúng tôi trở lại căn hầm ấy, hoặc có thể vì sợ hãi quá mà ông không còn nhờ được đường quay trở lại nữa. Tôi suy nghĩ một hồi, lại nhìn sang mặt ông Cọn. Rồi đến Thư và Maika, cùng thằng Đoàn Béo một hồi tôi mới nhớ ra:

- Phải rồi tấm bản đồ của cô gái tên Linh

Sau một lúc lục lọi bên trong túi đồ tôi lấy ra cuốn sổ nhật ký lật đến trang cuối cùng lôi ra tấm bản đồ vẽ tay của cô gái tên Linh trước lúc đi đã trao cho tôi. Tôi mở cuốn ra thì ở trang giữa có vẽ hình một người lính ăn mặc theo lối từ thời phong kiến. Đầu đội nón cầm giáo chân quấn cạp đi chân đất, ở bên dưới có dòng chữ ghi chú dòng chữ Quỷ Cạnh Mồ. Là một loại ma quỷ được các tù trưởng vùng cao dùng các tù binh là quan quân triều đình bị bắt đem về giết chết rồi đem yểm xác đặt vào miệng một mầm cây. Loại cây ấy được thầy phù thuỷ luyện phép thần thông. Sẽ sinh sôi ra một loại rễ chui vào bên trong những xác lính ấy để cho xác không bị mục nát. Và nghe theo lời triệu gọi của thầy phù thuỷ mà sống lại, chúng sẽ giết bất cứ kẻ nào dám động đến kho tàng bí mật bị trôn giấu bên dưới đất. Đọc tới đây tôi đưa tấm bản đồ cho bác Thành xem rồi nói:

- Nếu bác nhớ không nhầm bác cũng từng nghe thấy loại quỷ này ở đâu rồi thì phải. Đúng rồi trong sách gia phả nhà họ Mai có viết.

Khi trước cụ Mai Kế Hoa đi đánh dẹp quân phản loạn, có một tù trưởng tên là Đồng Thức làm loạn ở vùng châu Quảng Nguyên. Tù trưởng này giàu có biết phép phù thuỷ rất tàn ác, hay dùng tù binh làm vật tế yểm đem vàng bạc đi giấu ở đâu không ai rõ. Sau bị tướng của quân triều đình là Đặng Văn Quảng giết chết ở luỹ Vạn Sơn đầu bêu giữa chợ. Không ai tìm thấy kho tàng ấy ở đâu.

Nói đến đây cả hai bác cháu tôi đều đồng thanh nói:

- Có lẽ nào kho tàng ấy chính là đây

Nghe thấy vậy tất cả mọi người đều giật mình, khi biết đó là một kho tàng cổ đã cả sáu trăm năm dưới lòng đất. Chẳng biết ở bên dưới ấy có những gì nhưng chắc hẳn chẳng phải thứ tốt đẹp gì đang chờ đón chúng tôi. Tôi nói:

- Bây giờ bác Cọn với ba bạn cháu ở lại đây chờ chũng cháu hoặc bác dẫn bạn cháu trở ra cũng được. Để cháu với bác Thành đi vào trong khu ấy xem sao

Đoàn béo nói:

- Mày dở người à đã đi thì phải đi cùng nhau sao bắt bọn tao ở đây chờ mày

Tôi nói:

- Nguy hiểm lắm, mày ở lại đây co gì trông trừng đám con gái hoặc có vấn đề gì thì chạy về tìm người cứu. Chứ đi cả lũ nhỡ có làm sao thì ai lo cho ai được

Thư với Maika cũng chạy đến chỗ tôi nói:

- Cậu có đi thì phải cho chúng tớ đi chung với chứ đi một mình tớ không yên tâm

Đoàn Béo buột miệng nói:

- Sướng nhé được cả hai cô lo lắng cho

Tôi trừng mắt nhìn nó là cả hai cô nàng đều đỏ hết mặt tôi nói:

- Các cậu ở đây đừng đi theo tớ chỉ vướng víu thêm thôi nguy hiểm lắm, các cậu ở lại với Đoàn Béo và ông Cọn có biến thì rút về bản đừng chờ chúng tớ làm gì.

Nói một hồi hai cô gái cũng xuôi tôi lấy ra bốn lá bùa có đồng tiền xu cổ đeo cho mỗi người một lá dặn phải đeo vào cổ không được tháo ra. Sau đó trao lại con dao quý từng đâm quỷ xương cuồng cho thằng Đoàn Béo để nó phòng thân. Rồi xách đồ nghề cũng với bác Thành theo chỉ dẫn của bản đồ đi vào sâu trong rừng. Để lại phía sau là những ánh nhìn lo lắng của Thư Maika và cả Đoàn béo nữa.

Hai bác cháu đi theo tấm bản đồ đến khi trời đã tối mịt vào càng sâu đường càng khó đi, người đi rừng không quen có thể bị lạc đường. Cũng may có bác Thành cũng quen thuộc địa hình rừng núi hiểm trở nên về cơ bản tôi không phải lo lắng gì cả. đi mãi vẫn chưa tơi nơi, bác Thành bảo tôi dừng lại nghỉ chân nhưng không được nghỉ dưới gốc mà phải tìm một cây to mà ngả lưng. Tôi thì lo lắng không biết giờ này mọi người ở lại sao rồi. Bác Thành thấy vậy liền bảo :

- Lo cho người yêu hả, thế trong hai con bé đấy con bé nào là người yêu của mày hả con

Tôi ngượng quá không trả lời, thì bác Thành lại chêu:

- Á à không trả lời thì là cả hai đứa nó mày giỏi lắm. Bác già rồi chứ bác mà còn trẻ thì phải xứng đáng có mười người yêu. Con Maika nó là con ông Itiêng mày mà léng phéng với hai đứa cùng lúc ông ấy nổi trận lôi đình bác không bênh nổi đâu hahaha
-
Tôi bị bác thành trêu thì nói ấp úng con có đâu bác:

- Con với Thư cũng mới tìm hiểu chút chút ạ

Bác Thành nghe vậy thì bảo:

- Cuộc đời của cháu cháu tự quyết định lấy, nhưng bác đã dặn rồi đó đừng để có gì nuối tiếc ân hận về việc mình đã làm

Nói rồi bác Thành bỗng nhổm dậy nói:

- Cẩn thận trong rừng có ma

Lúc này tôi mới giật mình hai bác cháu trông xuống từ trên cây cao nhìn xuống đất. Quả nhiên có một đoàn người ăn mặc rách rưới đi từ trong rừng lại, trên tay cầm những bó đuốc cháy một màu xanh lục lập loè. Bác Thành khe khẽ nói:

- Ma rừng đấy

Tôi đáp:

- Chúng đi đâu thế bác

- Đi dụ người, bọn này rừng nào cũng có đa phân là dân đào vàng lâm tặc. Hoặc người lạc trong rừng mà chết ngã suối ngã xuống vực. Chúng nó tụ tập cả đoàn lại thấy ai lang thang trong rừng giờ này thì lập tức bắt ngay.

Tôi thấy chúng đi như lướt nhẹ trên không khí giữa cảnh rừng hoang núi thắm không một bóng người. Và hình như chúng ngửi được mùi của chúng tôi nên khi đến gốc cây nơi chúng tôi đang leo lên nằm nghỉ. Chúng dừng cả lại ngước lên mà nhìn một hồi rất lâu tôi mới nói:

- Sao bác không ngậm đất đèn hả bác

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A