Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 5 - Mắt Âm 11: Căn Hầm Âm Phủ

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Cô gái không đáp chỉ cười nói:

- Cám ơn cậu tôi không sao, đây là chuyến đi thú vị đối với tôi cùng với thầy tôi nữa. Tôi không thể bỏ lỡ được dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nhưng nếu cậu có ý tốt thế thì tôi nhờ cậu một việc này
Nói rồi cô gái tên Linh kéo tôi ra một góc đưa cho tôi một cuốn sổ tay, và nói:

- Đây là nhật kí của tôi về khảo cổ, nếu chuyến này chúng tôi đi có làm sao xin anh đem nó về viện khảo cổ giao lại cho họ để làm kỉ niệm. Trong ấy tôi đã có ghi chép lại một số kiến thức tôi tìm hiểu được, kèm hình vẽ bằng tay. Mong cậu giúp cho
Nói xong cô ta trao nó cho tôi rồi trở lại đoàn đi thẳng, cùng với khá nhiều thanh niên khoẻ mạnh xách theo quốc xẻng cùng đồ đạc thiết bị đi ra ngoài. Nhắm hướng rừng mà đi thẳng, tôi cầm cuốn sổ tay nhật ký rồi bất giác mở ra xem. Bên trong có nhiều hình vẽ ghi chép chi tiết. Tranh minh hoạ được vẽ tay trông rất đẹp, chứng tỏ cô gái này khéo tay vô cùng. Tôi cứ mải mê xem mãi xem mãi, đến cuối cùng thì tôi giật mình khi bên trong ấy có vẽ một cái ấn bằng đá đen. Giống hệt với cái ấn mà tôi đang giữ. Có dòng ghi chú bên dưới, “ Ấn Âm “

Hoá ra nó là vật mà người dùng phép mo luyện từ máu người mà thành, bên trong chiếc ấn này sau khi được tưới bằng máu tươi của người và động vật. Sẽ sinh ra linh tính, dùng làm vật hỏi chuyện tương lai. Nhưng nhược điểm phải cho chúng ăn máu bất kể là máu gì. Nếu không phải người có phép phù thuỷ cao tay, sở hữu nó dễ mang hoạ sát thân. Vì linh hồn bên trong cái ấn rất mạnh, nó sẽ dẫn dụ người ta đến đi tìm cái chết, đọc đến đây tôi lật đến trang cuối thì ở bên trong trang giấy kẹp ấy rơi ra một tờ giấy đã gấp lại làm tư. Tôi mở ra xem thì thấy bên trong có một bức vẽ như vẽ một tấm bản đồ có đánh dấu chấm đỏ từng vị trí cũng được vẽ lại bằng tay khá chi tiết. Nhưng không có ghi chú gì thêm, tôi gấp lại bỏ cuốn sổ vào trong túi đựng đồ rồi trở ra ăn cơm với nhà cụ Chương. Hai nàng con gái trổ tài nấu ăn, cô nào cũng khéo dọn dẹp ra bàn. Cả nhà quây quần trẻ con tíu tít, tôi với Đoàn béo tiếp rượu với bác Thành đến nỗi ba bác cháu say chổng đít lên trời. Ngủ luôn dưới sàn gỗ nhà sàn mà không biết gì, nhưng trong cơn say ấy tôi bỗng giật mình ngồi dậy toàn thân tôi ướt đẫm toàn là mồ hôi. Vì trong cơn ác mộng kia. Tôi vừa mơ thấy la liệt bên trong một hang sâu toàn là người chết. Cô gái tên Linh kia chạy về phía tôi tiếng kêu cứu vang bên tai, bên trong hang cả chục người bị chết treo trong ấy toàn là chết treo cổ làm cho tôi giật mình mà ngồi bật dậy. Thở hồng hộc như vừa đặt chân vào một nơi nào đó xa xôi vậy, hòn đá trong túi kia lại rung lên kêu lục cục. Phát ra thứ ánh sáng đỏ từ hai con mắt gắn bằng đá cẩm thạch như muốn báo hiệu cho tôi điều gì đó.

Trong tôi như có mãnh lực nào đó đang thôi thúc tôi đi theo nó, bác Thành cũng ngồi dậy vỗ vào tôi nói.

- Sao thế cháu,
Tôi chỉ tay vào túi đựng vong nơi hòn đá đang rung lên từng nhịp, phát ra ánh sáng đỏ. Bác Thành lấy nó ra bắt đầu bấm độn rồi bảo:
- Không ổn rồi, hòn đá này vốn là vật trấn mộ của thầy phù thuỷ. Nếu có ai đang cố xâm phạm vào kho tàng hay mộ phần của chủ nhân nó, nó sẽ có sự biến đổi để cảnh báo.

- Có lẽ nào đoàn người của ông giáo sư hôm trước chính họ đang tìm đến kho tàng của chủ nhân cái ấn bằng đá này. Ban nãy cháu mơ thấy họ, mơ thấy họ đều đã chết hết rồi.

Bác Thành suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Chuyện mộng mị chẳng biết thế nào, nhưng cứ tạm để đến sáng mai xem sao đã
Nói xong hai bác cháu lại đặt lưng xuống đi ngủ, nhưng cả đêm tôi không chợp mắt được. Khi gà rừng gáy tiếng thứ nhất tôi đã bật dậy rửa mặt, tiện thể đi một bài quyền nhà họ Mai nhào lộn tung cước đá vào không khí vù vù. Bác Thành cũng dậy theo thấy tôi đi bài quyền Mai Hoa Bộ Pháp, thì cũng ngứa chân nhảy ngay vào hai bác cháu kẻ đấm người đá bác tôi đã trung niên nhưng còn nhanh lắm. Tôi xảy miếng là trúng đón ngay, luyện tập một lúc thì mồ hôi toát ra như tắm. Nên cả hai nghỉ không tập nữa, hôm nay bác Thành dẫn chúng tôi vào rừng chơi cắm trại qua đêm. Vì ở trong rừng nên phải chuẩn bị kha khá đồ đạc, và đám trẻ con bác Thành thì không được đi phải ở nhà với cô Mí và bà Mế. Bác Thành lôi từ trong cốp xe ra gai cái trại gấp của dân câu cá khá nhỏ gọn. Cùng đồ dùng cho cắm trại đầy đủ hết. Mỗi người một chân một tay vác một ít, nhìn mấy bác cháu tư trang như đi đánh trận cô Mí cười bảo:

- Mấy bác cháu đi cắm trại mà như đi đánh Mỹ ấy, mang lắm đồ thế để làm gì

Bác Thành bảo:

- Vợ yêu không biết chứ đi rừng cắm trại phải đi bộ phải mang đủ thì nhỡ có vấn đề gì còn xử lý được

- Ông cứ vẽ chuyện tôi đi rừng từ năm ba tuổi đến năm mười tám có bị làm sao đâu, ông vẫn còn non và xanh lắm. Thôi chêu vậy chứ mấy bác cháu đi cẩn thận tôi gọi điện về cho mẹ Trang thằng cu Việt nói chuyện một tí nhé

Nói rồi năm bác cháu đi mua đồ ăn nhu yếu phẩm cắm trại cùng dao rựa dây thừng quần áo để phạt lối mở đường. Xong xuôi hết rồi, tôi cũng không quên cho con chó âm ngồi vào trong ba lô du leo núi loại to để nó thò cái đề ra. Đoàn béo cũng chẳng kém nó tuy béo những cũng thuộc dạng khoẻ mạnh. Còn mấy hai cô gái đội mũ tai bèo, khoắc mấy đồ lặt vặt nhẹ hơn. Hôm nay trời khá đẹp không nắng không mưa lại mát mẻ dễ chịu rất thích hợp để cắm trại. Bác Thành bảo đi sâu vào trong có một cái hồ khá đẹp có bãi đất phẳng khô ráo rất phù hộp để câu cá. Chúng tôi háo hức lắm, nhưng mới đi được khoảng hơn tiếng là cả bốn đứa mặt mũi tái xanh tái xám. Vì đường leo lên lộn xuống toàn đá tai mèo nhọn hoắt trơn mà hiểm trở đi không cẩn thận là ngã xước chân xước tay chứ chẳng chơi. Trong rừng đọng xương khá ẩm thấp. Chỉ sợ vắt bấu vào người và tay chân nên ai cũng mang quần áo dài bó ống chân tay lại thật kín đáo. Mặt cũng bị kín hở mỗi con mắt. Kem theo leo lúi không quen nên hai chân chúng tôi lên những cơn đau mỏi như dần vào bắp thịt. Tôi dìu Thư, Đoàn béo đỡ Maika bác Thành vì leo núi hái thuốc đã quen nên bác đi nhanh lắm. Tôi không chịu kém liền lấy ra một lá bùa thần hành phù dán vào chân thì tự nhiên thấy đi lại dễ hơn hẳn. Bác Thành thấy vậy thì mắng:

- Thằng ranh con kia, ai bảo mày lấy bùa phép ra dùng vào việc ấy hả.

Tôi cười:

- Hì hì con mỏi chân quá cho con dùng phép một tí đi bác

- Không được bỏ ngay đi, leo cho nó khoẻ chân

Nói rồi bác gỡ tấm bùa đi sau đó lâm nhâm đọc rồi đem đốt lá bùa. Đi mãi cũng đến được chỗ cắm trại cả bọn ngồi phịch xuống gần mấy phiến đá to. Chân đứa nào cũng cũng run run bần bật vì chuột rút và mỏi cơ. Bác Thành cười bảo:

- Thanh niên thời nay chán thật chẳng như các cụ ngày xưa, xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước có ai kêu ca gì đâu vào nam ra bắc toàn đi bộ đấy chứ.
Nói xong mỗi người một việc dựng trại lấy xong chảo nồi niêu bày ra căng bạt tránh trời mưa bất chợt, ở vùng núi thường thi thoảng có những trận mưa không lấy gì làm lớn nhưng bất ngờ và rất khó lường. Nên cẩn thận vẫn là hơn, xong xuôi rồi mỗi bác cháu tôi chọn một chỗ thả câu. Đến tối thì thắp đèn đốt lửa cho ấm, cả năm người đang quây quần thì bỗng từ bên trong cánh rừng vang lại tiếng của ai đó như tiếng khóc tôi và bác Thành cùng mọi người lắng tai nghe. Nói dại vô phúc cho con ma rừng nào lại bén màng vào cái trại của chúng tôi bây giờ thì khổ. Vì toàn những người không phải ma quỷ muốn chạm là chạm được, nhưng tiếng kêu yếu ớt ấy hình như không phải của ma mà là của người. Tôi với bác Thành dặn mọi người cứ ở nguyên trong trại để hai bác cháu tôi đi xem sao. Lần theo nơi có tiếng kêu. Thì quả nhiên không phải là ma mà là người hình như đang bị thương. Tôi với bác Thành chỉ nghe thấy tiếng ông ta thở thều thào rồi ngất đi, hai bác cháu đành khiêng người đàn ông về trại. Dưới bóng đèn tích điện, tôi thấy mặt mũi đều đã xước sát hết, quần áo rách bươm. Bác Thành bấm huyệt nhân trung cho người đàn ông tỉnh lại. Một lúc sau tôi lấy nước đổ vào miệng từng ngụm nhỏ. Thì người đàn ông từ từ hồi tỉnh lại, khi ấy tôi mới nhận ra nói to lên:

- Bác Thành ơi ông này…ông này là người trong đoàn khảo cổ bác ạ. Cháu nhận ra rồi ông ấy là người của đoàn khảo cổ đi cùng ông giáo sư

Bác Thành lúc này mới chạy tới nâng đầu người đàn ông là hỏi,

- có chuyện gì có chuyện gì thế, những người khác đâu

Người đàn ông lúc tỉnh lúc mê nói lảm nhảm như người phát điên, rồi bất ngờ vùng lên hét mọt tiếng:

- Chạy đi chạy đi chúng nó đến bắt đấy chạy đi…chạy đi

Hét xong thì hai mắt người đàn ông lại lên cơn co giật rồi vùng dậy toan bỏ chạy nhưng được tôi với bác Thành ngăn lại. Bác Thành nói:

- Nó bị vật rồi, Việt nước thánh đền bia

Nói xong hai bác cháu tôi cùng lâm nhâm đọc thần chú phù thuỷ rồi cạy miệng người đàn ông ra đổ nước thánh đền bia vào cho người đó uống. Nhưng bất ngờ đổ nước đến đâu ông ta phun ra đến đấy lại càng phản ứng dữ dội hơn. Bác Thành bực quá nói:

- Việt dựng nó dậy để bác đá chết cụ nó đi

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A