Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 9 - Mắt Âm 11: Căn Hầm Âm Phủ

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Nói rồi tôi xách đồ nghề lau nước mắt phóng vọt vào trong hành làng bằng đá, Càng vào trong đường càng quanh co hẹp nhỏ, mùi ẩm thấp xộc lên mũi làm tôi phải lấy khăn che mặt lại, có những chỗ phải đi khom và khá dốc không cẩn thận có thể bị cộc đầu hoặc trượt ngã. Trên nóc hầm có những đoạn rễ cây mọc từ trong đất xuyên qua kẽ đá loằn ngoằn như những con rắn bao phủ lấy bức tường đá bên cạnh. Tôi thấy ở góc còn những bộ xương khô đa phần đã nát vụn, quần áo đã mủn ra hết, tôi tiến tới nhặt xương lên xem xét có lẽ những bộ xương khô mục này đã theo thời gian mà nằm ở đây không biết bao nhiêu năm trời mới có người tới. Vệt máu kéo lê tới đây cũng hết không còn dấu vết gì, phía trước là đường cụt chỉ có một bức tường tôi nhìn quanh chẳng biết còn lối nào mà đi thì có chút hơi hoảng hốt. Đang đứng tần ngần nhìn trước ngó sau, thì bất ngờ từ trên đỉnh đầu tôi phóng xuống một đám rễ cây tua rua như những con rắn cử động xoắn lấy nhau. Chúng từ trong lòng đất chui ra, nhắm thẳng tôi vươn những rễ xum xuê ra toan chụp lấy tôi mà quấn lấy. Tôi bị bất ngờ nhưng cũng kịp né tránh, tiện tay vung thanh gươm sau lưng chém một đường rất ngọt đứt mấy sợi rễ cây to. Chúng rơi xuống đất ngọ nguậy cử động như một con đỉa phải vôi, tôi không ngờ rễ cây ở trong đây lại có thể cử động và có sự sống như con vật. Chúng chảy ra một dòng chất dịch màu đen tựa như máu của người chết. Bị tôi chém đứt những sợi tua rua. Chúng cũng biết đau thì phải liền thu lại ngay không dám chui ra nữa. Đối chiếu với vệt máu đến đây thì kết thúc tôi có thể đoán được những xác chết đã bị bộ rễ cây chui ra từ lòng đất này quấn lấy kéo vào trong rồi. Tôi liền lấy ra bức tranh ngũ hổ trốn thiêng dán vào bức tường miệng lâm nhâm đọc thần trú. Bây giờ tôi mới hiểu không đem theo con chó âm là một sai lâm. Tôi mất mắt âm, không có ông milu màu xanh bên cạnh. Bác Thành thì rơi vào bẫy không biết sống chết thế nào. Tôi giờ đi chỉ còn lại duy nhất một mình, giữ cái hầm không có một bóng người. Đoàn khảo cổ của giáo sư và cô gái tên Linh kia cũng chẳng thấy đâu nữa cả. Tôi ngồi dựa đầu vào bức tường chán nản như bất lực không biết nên làm gì tiếp theo. Lúc đứng dậy thì vô tình tì lên bên vách tường, nhưng viên gạch tôi tì vào bỗng lún vào bên trong tường một gang tay làm tôi vội vàng rụt ngay tay lại. Mắt đất bắt đầu chuyển động, rung lên từ bên dưới những hàng gạch rơi xuống để lộ ra nơi chân tường là một lối xuống cầu thang bằng đá tối tăm. Tôi nhìn thấy lối bậc thang hiện ra thì mừng rỡ lắm, liền thận trọng kiểm tra xem xét một hồi mới nhẹ nhàng bước xuống những bậc đá kéo dài xuống bên dưới như đang bước xuống âm phủ. Vừa đi hết lối cầu thang thì phía sau những bậc đá kia bỗng khép lại trở về trạng thái ban đầu. Tôi thầm thán phục chí tuệ người xưa cách đây cả mấy trăm năm mà có thể nghĩ ra được những cơ quan như thế này. Giờ cho các kĩ sư nhảy vào thiết kế chưa chắc đã làm được, hơn thế nữa căn hầm chí ít cũng phải trải qua cả sáu trăm năm mà cơ quan bên trong vẫn còn hoạt động tốt không có chút sai sót nào.

Tôi lại nhớ đến một bài báo tôi từng đọc nói về lăng mộ của Tần Thuỷ Hoàng bên Trung Quốc. Có một đội quân đất nung được trôn theo bên dưới huyệt mộ, mà khi khai quật lên nước sơn vẫn còn dù đã qua hàng bao nhiêu ngàn năm chỉ khi tiếp xúc với không khí bên ngoài. Lớp sơn trên những con đất nung ấy mới phai đi và bay màu. Chứng tỏ điều kiện và không khí bên trong những hầm mộ khác hẳn với môi trường bên ngoài nên mới có khả năng bảo quan những vậy dụng lâu đến như vậy. Trong khi đó lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng đã có từ những năm trước công nguyên ít cũng hơn hai ngàn năm trở về thời hiện đại. Mà họ đã xây dựng được một quần thể rộng lớn mà con cháu đến bây giờ vẫn chưa khám phá hết được. Những gì chúng ta được thấy chỉ là bề nổi của quần thể lăng mộ, mang diện tích rất nhỏ, còn phần lớn thì vẫn chìm sâu trong lòng đất không ai dám khai quật. Mọi bí mật của nó vẫn mãi mãi chìm vào dòng chảy của thời gian mà không có lời giải.

Căn hầm giấu của này quy mô không thể so sánh với lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng bên Tàu được. Nhưng cũng nói lên một điều thợ thuyền thủ công của ta tuyệt đối không thua kém Trung Quốc nên mới tạo ra được một nơi như thế này. Vì chủ nhân của nó chỉ là một tù trưởng của một châu phủ nơi miền sơn cước. Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên lửa từ những ngọn đèn bên trong dãy lối đí lát đá chạy phụt lên, chiếu sáng cả căn hầm trước mắt tôi. Để lộ ra những lối đi những căn phòng nằm trải dài hai bên. Lúc này tôi mời nhìn rõ được nhờ ánh sáng từ những bấc đèn cháy ở hai bên. Bất ngờ hơn từ đâu những cô gái thổ ăn mặc đẹp trang phục truyền thống mang thức ăn rượu và rất nhiều người đi lại ngay trước mắt tôi. Tôi như lạc vào trong một bữa cỗ thịnh soạn của nhà quan. Hai bên trải những tấm chiếu hoa lót dưới nền những tàu lá chuối trải xuống đặt bên trong những món từ thịt nai thịt hươu, và thịt thú rừng nóng sốt. Những cô gái đi lại tấp nập thướt tha đẹp như những bông hoa mùa xuân. Đon đả mời vây lấy tôi một cách ân cần, tâm trí tôi như lạc vào nhơi khác không chỉ còn là căn hầm tối tăm ban nãy nữa. Tại sao lại có một buổi tiệc ở đây. Có một cô gái thổ tiến lại đưa cho tôi một nắm xôi một miếng thịt gì như thịt nai bảo tôi ngồi xuống chiếu hoa mà ăn. Xung quanh quan viên khách khứa cũng đều ăn ngấu nghiến. Tôi cũng toan đưa miếng thịt lên ăn, nhưng khi nhìn lại bên dưới lớp lá chuối kia, ban nãy là thịt hưu thịt thú nhưng bây giờ thì là một cái đầu người, bên dưới lớp lá chuối một người bị thui vàng như con bê nằm bên dưới mâm. Cái đầu há mồm ra khanh khách, người ăn cỗ cũng cười tôi nhìn lại miếng thịt trên tay. Thì bất giác đánh rơi xuống đất vì ấy cũng lạ một miếng thịt người. Tôi tức mình đứng phắt dậy quát to lên:

- Con mẹ chúng mày có thầy cúng họ Mai ở đây, sao dám trêu ghẹo ta

Thì ra chúng tạo ra ảo giác để mê hoặc tôi, có lẽ tôi nhân từ quá hoặc có thể như nhược quá nên mới để cho bọn quỷ ma này chêu ghẹo. Tôi lấy bùa chú nhà họ Mai ra quát to:

- Nghe lệnh ta ngàn ngọn lửa bắn lên cung nam tào
Bất ngờ lũ ma quỷ trong này sợ hãi toan bỏ chạy tôi rút roi làm từ chỉ ngũ sắc ra quật túi bụi, cho chúng biết oai của thầy cúng họ Mai là thế nào.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A