Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 3 - Mắt Âm 11: Căn Hầm Âm Phủ

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Giờ thịnh hành nhiều tay thích đi săn cổ vật, không ngại trèo đèo lội suối vào hàng cùng núi hiểm để đào các hầm chứa đồ quý của người xưa trôn theo. Có thể là đồ tuỳ táng của người chết, nghề ấy tuy dễ giàu nhưng cũng dễ bỏ mạng lắm. Vì những ngôi mộ thậm trí đồ vật được trôn theo người chết thường đều nặng tính âm. Hơn nữa đồ của ai người đó giữ, ngang nhiên xâm phạm đến họ thì ắt không phải chuyện tốt đẹp gì. Hai bác cháu tôi bàn một hồi, lúc ấy Đoàn Béo mới dậy, Thư cùng Maika cùng mọi người mới ra đánh răng rửa mặt. Hôm nay bác Thành dẫn hai đứa nhỏ đi câu. Tôi với mọi người thì vào bản chơi đi thăm thú cảnh vật núi rừng. Tự túc thích đi đâu thì đi, trẻ con trong bản đánh bi trên nền đất, hoặc phóng xe đạp thả dốc. Nô đùa Thư và Maika còn bắt tôi với Đoàn béo làm phó nháy mỗi khi có cảnh đẹp. Hai thằng chụp choẹt cho các nàng mà vẫn bị chê chụp xấu. Đoàn béo bảo:

- Nào Việt với Thư chụp với nhau một kiểu nào để tôi với Maika tư vấn cho

Nói xong tuy hai đứa có chút ngại, nhưng cuối cùng được sự động viên của Đoàn với Maika chúng tôi mới dám đứng sát lại bên nhau tôi nắm tay Thư, Thư ngả đầu vào vai tôi nở nụ cười. Bức ảnh rất đẹp, Rồi bốn đứa tôi nhờ một em nhỏ trên bản chụp giúp một kiểu để lưu giữ lại những tháng năm tuổi trẻ bên nhau. Cả buổi đi chơi ai cũng đã hơi mệt và đói. Lúc ấy Thư mới đem đồ ăn ra chúng tôi ngồi trên một phiến đá phẳng mà ăn, gọi cả mấy đứa trẻ đang đánh bi vào ăn cùng cho vui. Con chó âm nằm gọn trên tay Maika ngủ ngon lành, cả buổi nó được cõng trên lưng chẳng được đi lại gì nên chỉ ngủ. Bất ngờ khi một thằng bé trong số những đứa đang đánh bi được chúng tôi mời ăn chạm vào. Nó bỗng nhiên tỉnh lại rồi cất tiếng sủa dữ dội. Tiếng sủa của con chó làm thằng bé giật mình lùi lại, tôi nói:

- Đừng sợ nó không cắn đâu em

Nhưng lúc này tôi chỉ thấy lạ là, tại sao con chó âm vốn không bao giờ sủa bậy này lại cắn khi có người chạm vào. Đặc biệt là với trẻ con nó rất lành, thậm trí vô hại với con người chỉ khi có việc gì liên quan tới tâm linh. Nó mới cất tiếng sủa để bảo hiệu mà thôi. Vậy thì hẳn nó sủa dữ dội như thế thì chắc chắn thằng bé này đang có việc gì liên quan đến tâm linh đây. Tôi đưa mắt nhìn ba người còn lại như ra hiệu, lúc này mọi người dừng ăn và cười nói lại. Tôi mới hỏi:

- Này nhà em ở đâu, cho bọn anh về rửa mặt nhờ chút được không

Thằng bé cười để lộ kẽ răng thưa, rồi nói:

- Nhà eng ở trên kia, ngay trên dốc ấy. Bản eng ở đấy

- Thế sao em xuống tận dưới này chơi

- Mấy đứa này học cùng lớp với eng nên eng xuống chơi với chúng nó

- Thế em tên là gì

Nó lắc đầu nói:

- Tên eng xấu lắm không nói đâu,

Tôi đáp:

- Không sao mà tên là do bố mẹ đặt cho chẳng cái nào xấu cả
Nó gãi gãi đầu rồi đáp:

- Eng tên Pọng, anh chị đừng cười eng nhé

Cả đám thấy thằng bé ngây ngô quá chỉ độ lớp ba nhưng bé loắt choắt thấy cũng thương nên xoa đầu nó rồi chia cho mỗi đứa một bịch bánh sau đó bảo chúng dẫn về nhà giả bộ xin rửa mặt nhờ. Đám trẻ con vùng cao cũng vui vẻ dẫn chúng tôi về phía con dốc, thì ra trên này còn có một bản nữa nằm cao hơn. Nhà mái gỗ lợp tạm còn nhiều. Không như dưới bản của cụ Chương đã xây nhà gạch lợp tôn, trên này nhà gỗ rất nhiều, khoảng sân tráng xi măng cho sạch bên ngoài quây bằng hàng rào gỗ mà chẳng có cổng ngõ gì cả. Một cái dây phơi căng ngang hiên nhà phơi đủ loại áo quần, ngô và sợi lanh vắt trên những thanh nứa treo trên gác mái ngoài hiên. Mọi thứ đều giản dị khá yên bình. Thằng bé Pọng dẫn chúng tôi vào sân chỉ cái bể nước bên hông rồi nói:

- Anh chị rửa mặt ở kia nhé, eng đi lấy nước

Nói rồi nó chạy vào trong, có tiếng lè nhè của người say rượu phát ra. Tôi nhìn một lượt thấy trên nóc nhà có một cái cái vòng tua rua những bông hoa được cắt ra bằng giấy sâu vào dây treo xung quanh cái vòng tròn đang bay bay trong gió. Tôi vừa múc nước rửa mặt vừa nói:

- Các cậu có biết trên mái nhà kia là cái gì không

Mọi người đều lắc đầu ra ý không biết, tôi mới nói:

- Cái đó là để báo cho mọi người biết nhà này mới có người mất đấy, xung quanh hàng rào và cây cối trong vườn đều có thắt dải dây trắng. Nên tớ đoán nhà này mới có người mất không lâu
Đang rửa mặt thì trong nhà có tiếng lè bè của người say rượu, nói bằng một giọng địa phương tôi nghe không hiểu gì. Nhưng thằng Pọng đáp lại rồi chạy vào trong . Tôi cũng mon men đi theo ra hiệu cho mọi người ở ngoài đừng di chuyển lung tung. Vừa vào đến cửa nhà, một mùi men nồng nặc sộc vào mũi, các vỏ chai rượu cũng như quần áo và rác rưởi nằm la liệt mỗi góc một thứ. Con chó âm của tôi nhanh chân chạy vào bên trong, nhắm vào góc nhà. Tôi bước đến chỗ con chó sủa lên ing ỏi. Thì để ý theo hướng nó sủa nhìn vào thì mới thấy nơi góc nhà có một cái tượng đá bị vứt nằm trỏng chơ ở bên trong những thứ rác rưởi ấy. Bức tượng hình thù cổ quái trông chẳng biết là đang tạc cái gì. Trên giường một người đàn ông nằm phanh ngực ra giọng lè nhè như chưa tỉnh cơn say. Thằng Pọng lấy nước lau mặt cho bố nó một hồi xong xuôi. Nó ái ngại bước ra tôi mới hỏi:

- Bố em đấy hả

Nó khẽ gật đầu rồi dẫn chúng tôi đến ngồi dưới một gốc cây cho mát, tôi lại hỏi tiếp;

- Thế mẹ em đâu

Nó ngẫm nghĩ rồi như nhớ về cái gì đó rất buồn và xa xăm. Nó khóc rồi đáp:

- Mẹ em chết rồi, mới chết thôi. Mẹ em chết bố em cũng say luôn.

Thư với Maika kéo nó lại dỗ rồi bảo:

- Thôi đừng khóc nữa, thế mẹ em làm sao mà mất
Thằng Pọng lắc lắc cái đầu tỏ ý không biết, nhưng một lúc sau nó nói:

- Em nhớ rồi thầy cúng bảo mẹ em bị ma bắt, cách đây một tháng mẹ em đi nương ở mãi núi đầu ngựa. Mẹ em mang ở đâu về cái hòn đá đen cho em chơi. Nhưng nhìn nó sợ quá em không dám đụng vào. Nên mẹ em ném nó ở góc nhà. Thế là từ ấy mẹ em lạ lắm.

Vài hôm sau khi mẹ thằng Pọng mang cái tượng ấy về nhà, cả ngày mẹ nó như trở thành một người khác. Có lần nó đang chơi ngoài đường cùng với đám trẻ con trong bản. Nó thấy bóng mẹ nó loáng thoáng mang một con gà sống đi vào trong nhà. Một lúc sau mẹ nó trở ra, thì trên tay con gà đã bị cắt tiết chết rũ ra rồi. Có đêm lúc ấy độ hơn một giờ sáng thằng Pọng bất ngờ tỉnh dậy, nó không thấy mẹ đâu đã toan dậy đi tìm. Thì nó giật mình không dám trở dậy nữa, mà nằm im nhìn về góc nhà. Một bóng người đang quỳ bên dưới đất lạy về phía ấy liên hồi. Nó nhận ra người đang cúi đầu lạy kia là mẹ nó. Mẹ nó cứ thế mà lạy, liên tục như vậy cho đến khi có tiếng gà rừng gáy vang. Mẹ nó mới đứng dậy không lậy nữa mà trở vào trong giường nằm xuống. Nhưng nó biết mẹ nó không ngủ hai mắt vẫn mở nhìn lên nóc nhà trừng trừng. Hôm ấy chẳng biết vì sao thằng Pọng lại sợ mẹ nó vô cùng.

Mẹ nó có cái gì rất lạ, ít nói hơn và lạnh lùng với nó hơn. Ngay cả thái độ với cử chỉ của mẹ hàng ngày không dịu dàng như trước. Bố nó đi đánh cá cùng thanh niên trong bản đến mấy hôm mới về. Thường mỗi lần bố nó về, sẽ mang theo rất nhiều cá suối và mật ong cùng những cây thuốc quý để đem xuống chợ bán. Vốn tính chăm chỉ lại không mấy khi rượu chè, bố nó yêu mẹ nó lắm. Thằng Pọng nói với tôi mà giọng nó cũng có chút tự hào, vậy mà chỉ sau một tháng bố nó trở thành người như bây giờ, suốt ngày đắm chìm trong men rượu không có lúc nào tỉnh. Vì cái chết của mẹ nó, hôm ấy thằng Pọng vừa mới thi xong môn cuối cùng của năm học. Nó từ trường đi bộ cùng chúng bạn trở về, vừa vào đến cửa. Nó đã thấy có nhiều người dân trong bản vây quanh lấy nhà nó bên trong nhà có tiếng khóc của bố nó vọng ra. Nó đánh rơi cái cặp chạy thẳng vào trong nhà. Bố nó nằm ôm lấy mẹ nó trên nền đất, mẹ nó vẫn mở mắt nhưng bên dưới cổ hằn lên một vết tím của dây thừng. Trên xà nhà còn thòng xuống một sợi vải bện từ quần áo thành một sợi dây thòng xuống dưới. Mẹ nó đã thắt cổ chết không ai biết, ngay khi nó vừa đến trường. Chỉ đến khi bố nó đi rừng trở về mới phát hiện ra thì mẹ nó đã ra người thiên cổ rồi.

Thằng Pọng nói đến đây nó còn tiếp:

- Em ngủ trong nhà từ ngày mẹ mất, còn nghe bên tai có tiếng gọi. Tiếng gọi phát ra từ bên trong cái tượng ở góc nhà này này. Em sợ lắm

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A