Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 2 - Mắt Âm 11: Căn Hầm Âm Phủ

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Vừa thấy chúng tôi bước xuống xe, bà Mế đã chạy ra đón. Tôi với Đoàn béo cùng nhau phụ bác Thành xách đồ vào trong bao nhiêu là thứ. Tối nay cả nhà làm tiệc đồ nướng ngoài trời. Nhìn thấy tôi cụ Chương năm nay đã gần tám chục, vẫn nheo nheo mắt nói:

- Thằng cu này là đứa nào mà tao nhìn quen thế nhỉ,

Tôi đứng ra trước mặt nói:

- Con đố cụ nhận ra con đấy

Cụ Chương ngắm tôi một hồi rồi như ngạc nhiên rồi chuyển sang sửng sốt:

- Ôi trời ơi mày có phải là thằng cu Việt con mẹ Trang không
Tôi không ngờ cụ vẫn nhận ra được tôi, tài thật bà Mế cũng chạy đến nói:

- Thằng Việt…ngày nó về xuôi bé như bắp ngô lép. Thế mà giờ cao lớn đẹp trai thế này cơ à.
Đúng là cuộc hội ngộ bất ngờ quá những chuyện vui kể cũng chẳng hết, tôi giới thiệu một lượt các bạn cho bà và cụ biết. Đến chiều mấy bác cháu rủ nhau đi tắm xuối với câu cá. Được sống lại tuổi thơ, tôi với Đoàn béo nhảy ùm xuống nước kéo cả Thư với Maika xuống theo. Bác thành ôm thằng Bi béo với con Sún mỗi đứa một cái áo phao nhảy xuống tắm. Hất nước vào mặt nhau, rồi chán lại lên nướng xúc xích với nướng cá suối ăn. Đang vui thì bỗng bác Thành dừng ngay lại nói:

- Việt cháu có nghe như tiếng hổ gầm ở đâu không

Tôi dừng lại không đùa nữa mà chăm chú lắng tai nghe, chẳng thấy có tiếng gì cả. Chỉ nghe có tiếng thác đổ ào ào vọng lại bên trong rừng xanh thẳm, tôi nghe kĩ một hồi nhưng chắc bác Thành nghe nhầm nên tôi bảo:

- Chắc bác nghe nhầm đấy, chứ thời này đào đâu ra hổ hả bác

Bác Thành cũng gật đầu xác nhận, nhưng có lẽ trời đã chiều nên bác Thành bảo mấy đứa chúng tôi thu dọn rồi về kẻo trời tắt nắng. Tối đó lúc chúng tôi đang bày tiệc nướng ở giữa sân, Đoàn béo vừa gặm đùi gà vừa uống nước ngọt. Maika đang loay hoay gọt trái cây, Thư thì pha nước chấm. Tôi với bác Thành đứng nướng thịt. Thì có ba người đi vào bên trong homestay có lẽ là khách thuê, một người đàn ông độ hơn năm mươi tuổi. Đội một cái mũ tai bèo, trên mắt đeo kính khá tri thức. Đi cùng hai người trẻ hơn một trai một gái, trên lưng khoác ba lo to dạng cắm trại. Nhìn đồ nghề đã biết là dân chuyên nghiệp hoặc có liên quan đến khảo cổ gì đây. Cô nàng con gái xinh nhất vẻ mặt câng câng khá kênh kiệu, còn anh chàng đi cùng thì lầm lì và ít nói hơn. Họ được bà Mế dẫn vào trong một gian nhà gỗ khá đẹp để nghỉ ngơi. Lúc ấy tôi mới hỏi:

- Bà mế ơi ai thế bà

Bà Mế đáp:

- À ông ấy tên là Lâm dân khảo cổ đấy, gần tháng nay ông ấy ra vào trong núi này nghe đâu đi đào cổ vật từ thời nảo thời nào rồi. Thấy bảo vùng này khi trước có một ông quan lang hay tù trưởng gì đấy. Giỏi phép mo lắm, nhà lại giàu khắp rừng núi này đều thuộc ông cai quản. Nghe bảo tiền bạc giàu có lắm. Các Châu xung quanh đều sợ không dám lấn đất, người Châu Lai sang đây buôn cũng phải nộp thuế cho ông ta. Nhiều vợ đẹp nhiều lính khoẻ, tiền chất thành núi trong hang sâu không ai biết. Nên mấy năm nay dân đào đồ cổ tìm của nhiều lắm. Nhưng toàn về tay không, nghe nói trong ấy có trấn yểm, gì đấy. Nên người đi vào dễ lạc đường nên dân ở quanh đấy dù biết có của chỉ dám lập miếu thờ chứ không dám mạo phạm hay đào bới gì phạm đến.

Theo lời kể của bà Mế năm kia có một anh kĩ sư địa chất vào tìm quặng hay tìm gì trong núi. Nhưng chẳng biết thế nào lúc trở ra thì đào được một cái tượng đá nom như hình con yêu con quỷ. Nhiều người can không nên mang về, nhưng anh ta không nghe. Mà nhất định đòi đem đi khảo cứu cái gì dưới xuôi, nhưng chưa kịp thì hôm sau thấy anh ta thắt cổ chết ở trong lán không ai biết. Còn bức tượng thì biến mất không thấy đâu nữa cả. Nghe bà Mế kể chuyện khá li kì tôi với mọi người đều chăm chú nghe. Một lúc sau bác Thành thấy ba người khách lạ đã rửa mặt xong thì có ý mời cả ba ăn cùng với gia đình cho vui. Họ cũng vui vẻ nhập cuộc, bác Thành nói:

- Chẳng hay các bác thấy trong này có di tích gì hả
Người đàn ông lớn tuổi đáp một cách thận trọng.

- À trong này ngày xưa các tù trưởng hay xảy ra đánh nhau, mà lịch sử hình thành và di cư của họ còn mù mờ lắm. Ít được ghi lại trong sử sách, nên tôi muốn đến tìm hiểu xem có tìm được tài liệu hiện vật cổ nào không. Đây là Hoành Linh học trò của tôi còn cậu này là Trịnh Quảng sinh viên mới ra trường nhưng vẫn theo tôi học hỏi, lần này dắt chúng nó đi coi như là thực tế luôn

Chào hỏi mọi người xong thấy họ cũng chỉ hơn chúng tôi vài tuổi nên dễ thân nhau. Ngồi một lúc đã nói chuyện râm ran, sau buổi tiệc ai về phòng người nấy. Tôi với Đoàn béo ở một phòng, còn Thư với Maika thì sang phòng khác. Nửa đêm Đoàn béo nói:

- Mày có muốn sang kia nằm với người yêu không
Tôi đáp:

- Sang ấy thì nằm vào đâu thằng lợn này

- Nằm giữa chứ nằm vào đâu nữa, dốt như bò. Mà này nói nhỏ nhé. Hình như con bé Maika nó cũng thích mày hay sao ấy, tao thấy nó lén nhìn trộm mày mấy lần. Mắt có chút buồn buồn. Qua được mắt chúng mày chứ không qua được Đoàn Béo này đâu hehe…

Tôi chửi:

- Thôi ông tướng ngủ đi cho tôi nhờ luyên thuyên vừa chứ. Ai thích ai hai người ta đang là bạn thân của nhau đấy
Đoàn béo cười khí khí rồi nằm thẳng cẳng ra mà ngủ tôi cũng mệt đặt lưng cái là ngủ, hai thằng thi nhau ca khúc “ người đi xây hồ kẻ gỗ” cả đêm không biết trời trăng gì cho đến mãi sáng sớm.

Lúc ấy trời đã sáng nhưng còn sớm lắm, lâu rồi tôi chưa được hít khí trời ở đây, nên dậy sớm vươn vai đứng trên hiên nhà sàn nhìn xuống. Thì đoàn người khảo cổ đã nai nịt gọn gàng chuẩn bị lên đường rồi, một số thứ họ gửi lại chỉ mang dây thừng đồ cắm trại và vật dụng cần thiết để tối ưu sức lực vì hoàn toàn là đi bộ. Họ rời đi rồi, tôi tiện tay bấm cho họ một quẻ. Thì mặt tôi biến sắc, quẻ ra rất xấu là đại hung. Tôi toan ngăn họ lại thì lúc ngó xuống đã không thấy đâu nữa, cả ba đã đi rồi. Việc ấy làm tôi băn khoăn mãi, con chó âm đi đến dụi dụi vào chân tôi. Cả ngày hôm qua con bé Sún cứ bế khư khư lấy nó không chịu buông. Có lẽ vì thân hình ú nu mà ai cũng muốn sờ với bế. Đang suy nghĩ thì bác Thành cũng đã dậy, tôi đem chuyện bấm quẻ ra nói thì bác Thành bảo.

- Hôm qua bác cũng thấy khí sắc ông ta có gì đó không ổn, nhưng không dám cản. Nhưng chắc chắn ông ta không phải người bình thường, vì trên người toả ra khí dương rất mạnh. Hai mắt sáng, mặt mũi tướng mạo cũng là người trong nghề chứ chẳng phải người ngoại đạo đâu, ông ta còn mang theo cả la bàn và khá nhiều đồ đào bới dò tìm. Thì không chỉ là đi nghiên cứu lịch sử mà là vào đây đào của đấy.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A