Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 1 - Mắt Âm 11: Căn Hầm Âm Phủ

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện Chương sau ➡️

Kết thúc kỳ học năm nhất, chuẩn bị nghỉ hè tôi mới hoàn thành xong bài tập và thi môn cuối cùng. Đang tính chuyện kiếm việc đi làm thêm, ở phòng cũng chán mà về quê bán hàng cho mẹ lại không có tiền. Tôi với Đoàn Béo loay hoay kiếm việc trên mấy trang tìm việc partime mà chưa ưng. Chỗ nào cũng trả rẻ quá làm chẳng bõ công. Thì Maika điện thoại cho tôi:

- Alo Việt nghe đây

Cô gái Lào nói tiếng Việt Nam đã khá chuẩn đáp:

- Đợt tới mình chuyển ra ngoài ở Việt kiếm được phòng nào chỉ mình với

Tôi vỗ chán cái đét vì quên khuấy đi mất, tháng trước Maika có nhờ tôi kiếm hộ một phòng trọ loại tốt để ở vì trong ký túc không được thoải mái lắm. Mà nay tôi chưa kiếm được chỗ nào, đành phải cầu cứu Thư. Nghe đâu Thư đang ở một mình, vì mấy cô bạn cùng phòng tính không hợp nhau nên tan đàn xẻ nghé hết. Tôi mà không vướng thằng Đoàn thì tôi sang ở với Thư từ lâu rồi. Nói vui vậy chứ mẹ tôi cấm không được sống thử sống thiếc gì cả. Yêu đương mà đã dắt nhau về ở như vợ chồng thì không bố mẹ nào chấp nhận được. Nên tôi chọn ở ký túc cho lành, bố mẹ đỡ lo. Mẹ tôi mà biết tôi với Thư yêu nhau thì chưa biết truyện gì xảy ra tiếp theo. Nghĩ sao làm vậy tôi bảo Maika chờ chút rồi mượn xe máy phóng sang chỗ Thư. Vừa gặp tôi đã nói:

- Tớ sang bảo cậu cái này, tớ có đứa bạn là con ông thầy cúng bên Lào bạn của bác Thành Mo nhà tớ. Mà giờ chưa tìm được chỗ trọ mới, cậu lại ở một mình. Hay cậu với bạn ấy ở ghép nhé, bạn đó hiền lắm chắc chắn cậu sẽ thích cho xem

Thư nghe xong thì đáp:

- Cũng được cậu bảo bạn ấy dọn đồ qua đây,tớ cũng đang ở một mình. Có thêm chị em ở cho vui với đỡ tiền phòng
Nghe vậy tôi mừng lắm, Thư cũng không phải người khó tính. Nàng rất hiền một nét hiền trầm buồn mà tôi thấy đẹp. Tôi nhắn ngay cho MaiKa, hẹn ngày chủ nhật cả tôi Đoàn béo và Thư đều lại chuyển đồ giúp. Cái xe ba gác chạy vào sân kí túc đỗ cái phịch, chúng tôi đứa khiêng hòm đứa khiêng túi đựng đồ. Tưởng ở ký túc là ít đồ ai ngờ lắm đồ không tưởng. Dọn xong cũng vã mồ hôi, lại phải khuân lên phòng nữa con gái lắm thứ thật. Riêng mỹ phẩm đã một vali đầy, đúng con nhà giàu có khác. Yên vị cho hai nàng xong, Đoàn béo trổ tài nấu nướng liên hoan Maika sang phòng mới. Xem trừng Thư và Maika hợp tính nhau lắm nói chuyện một lúc là thân ngay. Bẵng đi được hơn một tuần, thì chúng tôi chính thức nghỉ hè, trời vẫn còn khá nóng. Sáng Cua thì về Lai Châu, thằng An thì về Phú Thọ tránh nóng. Tôi cũng định về quê thì Đoàn béo bảo:

- Hay anh em mình đi chơi đâu một chuyến, du lịch bụi tự phát nhỉ

Tôi nghe xong thì bỗng nảy ra một ý
- hay anh em mình về quê nhà cô Mí vợ bác Thành có nhà cụ Chương chơi cho vui, chỗ ấy có Hang Rơi với Thác Nước với Rừng Thông đẹp lắm. Không khí lại mát nữa. Ở nhà cụ Chương luôn, nghe nói năm nay bác Thành tao cho bọn trẻ về đó chơi. Cả bác tao cũng về thì phải

Nói xong tôi bốc máy gọi ngay cho bác Thành bảo:

- Alo bác Thành ạ, hè này bác có cho các em về ngoại không bác
Bác Thành nói:

- Ừ năm nay bác cho các em với cô Mí về ngoại chơi sao thế mày

- Cháu với mấy đứa bạn cũng định về đấy du lịch
Bác Thành có vẻ mừng lắm nói

- Ngon quá thế là hè này có người uống rượu rồi, điện về xin phép bố mẹ đi, mà chúng mày có mấy đứa

- Da bốn năm đứa gì đấy bác ạ

- Ừ xe đủ chỗ đấy, mày cứ ở Hà Nội chuẩn bị đồ đi. Tuần sau bác đi xe lên Hà Nội rồi cả nhà cùng về đấy.

Đã lâu lắm rồi kể từ ngày tôi về xuôi với bố tôi chưa lên thăm cụ Chương lần nào, tính ra cũng phải mười lăm mười sáu năm rồi. Tôi báo cho Thư với Maika rủ đi chơi hai nàng cũng ham vui nên đồng ý luôn. Chỉ tội mỗi Đoàn Béo mới chiến tranh lạnh với em Nhi nên không có ai đi chung. Nhưng ksao vẫn vừa đủ một đôi nam nữ không sợ lẻ. Sắm một ít quà biếu cụ Chương, bố tôi còn gửi thêm cho cụ một ít đắc sản Bắc Giang, nhờ tôi cầm cho cụ nữa. Thế là một tuần sau bác Thành đi con Ranrover đến trước cổng ký túc đón bốn đứa bọn tôi. Cùng gia đình bác Thành lên Sơn La nghỉ mát. Bao năm núi non vẫn vậy, cỏ cây có phần xanh tốt hơn. Nhưng đường thì làm đã đẹp lắm rồi, quê cô Mí chỉ cách Hà Nội khoảng ba trăm km, nhưng đi cũng phải bốn năm tiếng với đến nơi. Hai cô bạn của tôi thì say xe nằm rúc đầu vào ngực vào vai tôi mà ngủ. Mỗi cô một bên, tha hồ mà dựa. Đoàn béo thì ăn luôn mồm, nó với thằng Bi con bác Thành hai anh em mồm không lúc nào được nghỉ, hết hoa quả lại nhai bim bim rồm rộp. Tôi thì bị hai cô kẹp giữa không cả cựa quậy được. Bác Thành nói với cô Mí:

- Thằng cháu Việt khá quá nhỉ, bác mà như mày thì…

Cô Mí lườm bác Thành rồi nói:

- Thì làm sao…thì ông định làm cái gì

Bác Thành cười hề hề nói:

- Thì cái giàn hoa thiên lý nó lại sắp đổ chứ làm sao

- Liệu hồn tôi đấy, tôi là tôi thấy mấy cái đứa đồng nghiệp trẻ mới vào là bám lấy ông ghê lắm đấy. Lúc nào cũng chú Thành chú Thành…Chú… có mà. Tay vòng qua vai thì anh lại là chú, mà tay đặt vào v… thì chú lại anh …liệu hồn!

Bác Thành gãi gãi đầu, vừa lái xe mà hai vợ chồng còn chí choé được. Tôi cứ tưởng ngày xưa cô Mí hiền nhưng cũng không hiền lắm. So với mẹ tôi thì người tám lạng người nửa tấn. Ngang ngang nhau bảo sao hễ ngồi với mẹ tôi là nói xấu chồng hợp thế. Xe chạy hết cao tốc về thành phố nghỉ ăn trưa chơi ở đó một buổi rồi mới lên xe đi Bản San, đường khá khó đi nhưng cũng đỡ hơn ngày xưa nhiều. Lên lên xuống xuống đường cua gấp, lúc lại khúc khuỷ làm cho tôi cũng tí thì “ li vơ phun “ mấy lượt. Cuối cùng cũng về đến Bản San, trong bản lúc này nhiều nhà đã xây dựng nhà gạch, một con đường rộng chạy ở giữa hai bên lối. Nhà cụ Chương và bà Mế đã được dựng lại, một cái nhà sàn to có gắn cái biển Homestay Mế Thẻn. Hoá ra mấy năm nay bà Mế kinh doanh homestay du lịch. Căn nhà nhỏ năm xưa đã thành một cơ ngơi hoành tráng thế này. Hỏi ra mới biết bác Thành đầu tư góp cổ phần cho mẹ vợ làm du lịch vì ở đây phong cảnh khả đẹp. Cảnh núi non hùng vĩ, các bản người Mông người Thái xen lẫn những rừng đào mọc hai bên đường đẹp lắm. Xa xa trên dốc còn có một bản nữa trồng hoa ban thì phải, về đến đây tôi lại nhớ ngày bé lại như được rừng núi ôm vào lòng.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A