Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 5 - Cây liễu và hồn người chết dại

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Lần đầu tôi quen với Hiền có lẽ là chú Bá sang bốc thuốc cho ông nội tôi, ông bị đau xương khớp phải uống thuốc nam. Chú Bá lại khá mát tay mỗi lần đi đâu là lại dắt cả hai đưa con đi cùng. Một phần để chúng làm quen với xóm làng, còn một phần là để chúng có cơ hội kết bạn với đám trẻ con cho đỡ tủi thân. Tính tôi từ bé đã nhút nhát, ít nói và lầm lì nhưng tôi lại rầt lành chơi với ai cũng được. Mẹ tôi bảo tôi giống với mặt nước ao làng mỗi mùa thu phẳng lặng và hiền hoà không mang nhiều ác tâm. Có lẽ vì bà nội tôi tích được nhiều đức lắm nên tôi mới được như thế. Nên lần đầu gặp Hiền chúng tôi đã thân nhau ngay mặc cho người lớn nói chuyện. Tôi dắt Hiền và thằng em trai nhỏ ra đầu ngõ tiện tay hái ổi cho chị em nó ăn. Rồi chúng tôi lấy đất sét nặn thành những ông đầu rau có hình thù đủ loại nào tôn ngộ không, con ngựa con trâu. Hiền khéo tay lắm vặn cái nào cũng đẹp, hay chơi pháo nang pháo nổ chân tay lúc nào cũng toàn đất cát đến là bẩn. Hiền học khác lớp với tôi lại là học sinh mới chẳng biết chơi với ai, từ ngày quen tôi thì ngày nào nó cũng bám lấy tôi hai đứa dính lấy nhau đến nỗi bọn bạn mỗi lần thấy tôi đi với Hiền chúng lại trêu chọc: - a chúng mày ơi ra mà xem con Hiền thằng Nam chơi trò “chông vợ hài” kìa Chông vợ hài tức là hai vợ chồng đấy, tôi bị trêu thì cũng ngại vì tính nhút nhát, nhưng mỗi lần như thế Hiền lại lấy cành tre dứ dứ rồi xông lại đuổi đám trẻ con chạy té khói. Có lẫn tôi sang nhà Hiền chơi, hôm ấy tôi còn nhớ là một ngày trời oi ả đến phát bức, người nào cũng cởi trần chùng chục cho mát. Trưa đó tôi trốn nhà không ngủ trưa mà chạy ra chơi với con Hiền. Hiền rủ tôi ra sau vườn nơi có cây liễu cánh là rũ xuống đất, thời điểm ấy không ai nói cho tôi biết bên dưới gốc của cây liễu này có một ngôi mộ. Nên tôi cũng cứ vô tư leo trèo chơi đùa mà chẳng sợ hãi gì cả, có một điều lạ là. Dù trời rất nóng nhưng khi ngồi dưới gốc liễu, tôi đều cảm nhận được như có làn hơi lành lạnh man mát thổi qua da. Như đang đứng cạnh cục nước đá phả khí vào người vậy. Con bé Hiền với tôi vót lấy bốn cái cọc nhọn để cố định cái bạt con để cắm trại dưới gốc cây. Tôi gọi trò ấy là trò xây nhà tôi đóng là chồng còn Hiền thì là vợ, thằng em trai nó thì đóng làm con. Đang loay hoay vót cọc thì con bé Hiền kêu ré lên: - ái chà đứt tay rồi Tôi buông con dao nhỏ ra rồi nhìn xem thì hoá ra cô nàng cắt vào tay, vài giọt máu từ vết thương chảy ra nhỏ xuống dưới nền đất của gốc cây liễu. Con bé Hiền bực bội sẵn cái cọc trong tay nó cắp xuống đất làu bàu chửi sau đó mới dịt viết thương vào ống tay áo. Tôi chạy vào sân lấy một ít thuốc lào đắp cho nó, vết thương ngừng chảy máu. Nhưng lúc này một cơn gió từ đâu thổi đến, làm gốc liễu rung lên tiếng lá lao xao. Tôi cảm giác như giữa trưa mà cơ thể tôi rét run một chặp. Da gà nổi rần rần, lúc này con bé Hiền mới cất tiếng gọi thằng em: - Phúc ơi ra ngoài này chị bảo Gọi một hồi không thấy nó thưa, cả hai chúng tôi lúc nãy mải chuyện bị đứt tay nên không để ý tới nó. Cứ nghĩ thằng Phúc vẫn chui bên trong cái bạt căng được một nửa mà chơi. Ai dè khi lật cái bạt ra thì nó đã đi đâu mất rồi. Tôi với con bé Hiền hoảng quá mỗi đứa chạy một nơi để tìm, khắp các ngõ các ngách trong nhà rồi chạy cả ra ngoài đường. Cũng không thấy thằng Phúc đâu, con Hiền đã hơi hoảng. Tôi ngẫm nghĩ một hồi chẳng biết thế nào tôi chạy ngược trở lại chỗ gốc liễu. Đứng bên dưới gốc nhìn lên, quả nhiên tôi không sai, thằng Phúc đang ngồi vắt vẻo trên một cành liễu khá cao. Hai chân đung đưa nhìn xuống bên dưới gốc chỗ bọn tôi mà cười. Tôi gọi con Hiền: - Hiền ơi em mày đây này, nó ở trên cây kia kia Con Hiền chạy về thấy thằng em trên cành cao nó cũng tái mặt, không hiểu tại sao một thằng ranh con mới đi mẫu giáo đã dám treo lên tít ngọn cây cao để ngồi. Nó không không dám quát em sợ thằng bé giật mình ngã xuống thì khổ. Cũng may đúng lúc ấy chú Bá đi bốc thuốc về, thấy bọn tôi gọi chú mới chạy ra vườn. Chú Bá nói: - Giời ạ sao để em leo lên cây mà không biết trông em thế à con ? Con bé Hiền đáp: - Không biết sao nó leo được lên ấy bố ạ, mà nó leo làm sao đc cơ chứ Tôi cũng thuật lại câu chuyện ấy, chú Bá nhẹ nhàng leo lên trên rồi ẵm thằng Phúc trở xuống bế nó vào sân. Lúc ấy thằng Phúc còn quay đầu lại chỉ tay vào cây liễu mà cười hì hì. Nó nói lí nhí cái gì tôi nghe không rõ, vì vẫn còn ngọng líu ngọng lô. Tối ấy tôi không muốn học ở nhà vì ngồi học vừa chán vừa không vào, nên xin phép sang nhà con bé Hiền để học nhóm. Giá bố mẹ tôi có nhà thì chắc là không được đi, nhưng hôm ấy chỉ có mỗi mình ông nội. Bà tôi đi có việc từ chiều rồi. Tôi lấy cái cặp tót cái đã chạy sang sân nhà con bé Hiền. Vừa thấy tôi chú Bá nói: - Nam sang học với cái Hiền hả, nó học dốt lắm chau kèm nó cho chú nhé Tôi cười để lổ cái răng cửa mới rụng nhìn đến là hề, con Hiền ngồi ở ngoài hiên dưới bóng đèn vàng cho mát. Thấy tôi nó lách sang bên phái cái ghế dài lấy chỗ cho tôi bước vào. Nó thì thầm: - Có mang gì sang không ? Tôi gật gật đầu, bên trong cặp một túi cóc đã bổ sẵn. Hai đứa vừa học vừa ăn vụng cóc, chú Bá thì bận thái lá thuốc trong nhà, rồi bọc lại chia ra từng thang để bán nên không để ý lắm. Chỉ có thằng Phúc là hôm nay đi ngủ sớm nó nằm trong giường thi thoảng lại nói mơ vọng ra ngoài câu gì mà: - Bà đừng đuổi cháu đừng đuổi cháu rồi nó lại cười khanh khách Nói mơ mà còn nói ngọng, làm tôi với con bé Hiền búm miệng cười. Một lúc sau làm bài tập được gần xong tôi thấy buồn đái quá, bảo nó chờ xíu tôi chạy thẳng ra vườn. Chẳng hiểu vì sao hôm ấy tôi lại chọn đứng ngay dưới gốc cây liễu trong vườn mà đái tồ tồ. Vừa đái vừa huýt sáo, trời vừa trăng thanh gió mát. Bỗng nhiên sau lưng tôi nghe có tiếng chó sủa. Tôi quay người lại vì giật mình, nhớn nhác nhìn xung quanh tiếng chó sủa rất gần ngay sau lưng tôi. Nhưng tuyệt nhiên phía sau lại chẳng có con chó nào cả. Vậy tiếng sủa ấy từ đâu ra nhỉ tôi tự nghĩ thế, nhưng cũng nhanh nhẹn đi trở vào. Vừa ra đến sân tôi bắt gặp thằng Phúc cũng đang thất thểu đi từ cửa ra, thấy nó tôi mới hỏi: - Này Phúc đi đâu đó Nó trả lời vừa ngọng vừa ngái ngủ - Eng đi đái - Đái cẩn thận rắn cắn đứt cu nhé mày Thằng Phúc không đáp nó lon ton chạy lại đằng góc vườn chỗ khuất đứng xả, tôi vào lại bàn học ngồi xuống nói với con Hiền: - Nãy có con chó nào chạy vào sân à hay nhà mày nuôi chó Con Hiền nhìn tôi nó đáp: - Nào có nuôi chó bao giờ - Thế mà nãy tao đứng đái ngoài vườn có có tiếng chó sủa ngay sau lưng luôn. Con Hiền nhai miếng cóc chua loét rồi mới nói: - Có mà mày tiêng lòi nghe nhầm đấy Tôi cãi: - Không tin ra vườn đái bậy thử xem

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A