Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 10 - [FULL] Bùn loãng cũng có thể trát tường!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

. Ta đã thành thái giám như thế nào

Tên rùa con Chu Cao Húc bị ta điểm á huyệt lần trước, vẫn luôn ôm mối hận trong lòng, chờ cơ hội trả đũa.

Một ngày nọ, hắn dẫn theo một cô gái nhỏ đến cáo trạng trước mặt Yến Vương. Cô ta nước mắt nước mũi đầm đìa, chỉ vào ta tố ta cưỡng bức, kể rành rọt thời gian, địa điểm, còn mô tả kỹ càng ta đã “hành sự” thế nào, như thể chuyện thật trăm phần trăm.

Yến Vương từ sau vụ “thiến ruồi” tâm tình vẫn hơi ấm ức, tuy không tin ta có thể làm ra loại chuyện ô nhục này, nhưng hiếm khi bắt được cơ hội, với bản tính tiểu nhân của hắn, sao có thể buông tha? Dù không làm được gì lớn, khiến ta chịu tí thiệt cũng là hả giận.

Hắn bắt đầu điều tra rất nghiêm túc, việc đầu tiên là yêu cầu ta đưa ra bằng chứng vắng mặt lúc đó.

editor: bemeobosua

Ta vắt óc nhớ lại mình đã làm gì lúc đó, liếc mắt một cái liền thấy Chu Cao Húc đang cười gian nhìn mình.

Xong rồi, trúng bẫy rồi! Lúc đó ta đang... nhận hối lộ. Hèn gì hôm đó có tên tiểu quan cứ khóc lóc đòi tặng quà cho bằng được, hóa ra là do tên rùa này bày trận hãm hại! Nếu ta đưa ra bằng chứng ấy, thoát được tội cưỡng dâm thì cũng dính tội tham ô. Làm sao đây? Chẳng lẽ đang trên đà ăn nên làm ra mà phải dừng lại hết?

Đột nhiên, một ký ức không xa lắm lóe lên trong đầu ta, liền có kế.

Ta bước đến trước mặt cô nàng kia, túm tay cô ta dí vào ngay chỗ ấy của... ta rồi xoa xoa mấy cái, hỏi:

“Ngươi nói đi, sờ thấy gì nào?”

Cô ta lập tức ngừng khóc, đứng đờ như tượng gỗ.
Yến Vương cũng tò mò trợn mắt hỏi: “Ngươi sờ thấy cái gì?”

Cô ả liền “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống, run giọng cầu xin:
“Vương gia tha mạng! Nô, nô cái gì cũng không sờ thấy!”

Mắt Yến Vương sáng rực lên, phất tay:
“Người đâu, kéo ả này xuống trước!”

Hai tên thị vệ trông như sói đói lập tức xông đến, lôi cô gái đang gào xin tha đi.

Yến Vương quay sang ta, vẻ mặt như thể “cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi”. Nhưng ta nhanh hơn hắn một bước, đánh cái “phịch” quỳ xuống trước:

“Vương gia! Tiểu nhân có tội, thật ra... thật ra tiểu nhân là thái giám!”

Yến Vương giọng nặng trĩu mà hỏi:
“Sao ngươi lại là thái giám? Thái giám triều ta đều có hồ sơ ghi danh, tra ra rất dễ. Nếu giả mạo, là tội chém đầu đó!”

Ta nằm sấp dưới đất, vùi mặt nói:
“Vương gia! Tiểu nhân thật ra tên là Mã Tam Bảo, vốn là thái giám trong phủ này từ trước.”

Đám thái giám trong phủ từng bị ta đánh cho phải viết giấy nợ, nên ta chắc chắn một điều – trong phủ này không có ai tên Mã Tam Bảo!

Yến Vương rõ ràng là không tin, liền ra hiệu cho thái giám bên cạnh đi tra sổ sách, sau đó bắt đầu tra hỏi ta:

“Ngươi nói ngươi tên Mã Tam Bảo, vậy quê quán ở đâu? Phụ mẫu là ai? Tịnh thân lúc nào? Vào phủ khi nào? Còn gì nữa không?"

Ta vùi mặt giả khóc:
“Vương gia ơi! Tiểu nhân khổ quá mà! Tiểu nhân đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ rồi, là lão sư phụ nhặt được tiểu nhân dưới vách núi, khi ấy tiểu nhân đã hấp hối. Người cứu tiểu nhân một mạng, lại còn truyền thụ võ nghệ cho tiểu nhân. Chỉ tiếc là tiểu nhân vẫn chẳng nhớ nổi trước kia là ai, sư phụ bảo đầu óc tiểu nhân chắc là bị đập hỏng mất rồi.”

“Vài tháng trước, sư phụ vì tuổi già sức yếu mà qua đời. Trước khi nhắm mắt, người đưa cho tiểu nhân một mảnh thẻ ngọc, nói là lúc nhặt được tiểu nhân thì thấy cái này mang theo bên người. Nhờ vậy tiểu nhân mới biết mình vốn là thái giám trong phủ Yến Vương.”

“Tiểu nhân rất muốn biết mình trước kia là người thế nào, cho nên muốn quay lại tìm cội nguồn. Trên đường đi gặp được sư phụ hiện tại, bèn theo người về phủ.”

Yến Vương vẫn chưa tin, lại hỏi tiếp:
“Vậy sao ngươi còn phải dùng tên giả khi quay lại?”

“Vì tiểu nhân sợ rằng trước kia có phạm phải tội gì, nên muốn âm thầm dò xét trước rồi mới quyết định.”

Lúc này người tra sổ sách cũng trở về, nói rằng trong phủ quả thực từng có một thái giám tên là Mã Tam Bảo, ba năm trước phía Nam viện bị cháy, vài thái giám chết cháy, Mã Tam Bảo cũng từ đó biệt tích.

Yến Vương cầm lấy hồ sơ nhìn kỹ, cau mày:
“Không đúng, Mã Tam Bảo phải hai mươi bảy tuổi rồi cơ mà, ngươi nhìn đâu ra ngần ấy tuổi được?”

Ta lập tức nhổ tí nước bọt bôi vào mắt, làm bộ khóc trời gọi đất:

“Trời ơi! Hóa ra là thật! Sư phụ ơi, ơn nghĩa tái sinh này, đồ nhi biết lấy gì báo đáp người đây?” Ta sụt sùi hai tiếng, bắt đầu hồi tưởng bi lụy:

“Sư phụ năm xưa vì cứu mạng tiểu nhân, đã cho tiểu nhân ăn một quả Chu quả ngàn năm, ăn vào không những trẻ lại một nửa tuổi, mà còn tăng thêm sáu mươi năm công lực. Khi ấy sư phụ nói tiểu nhân sẽ bị biến nhỏ, tiểu nhân còn tưởng người gạt mình, ai ngờ là thật! Sư phụ ơi, nếu người ăn quả ấy thì đâu đến nỗi sớm ra đi, đều là vì cứu đồ nhi aaaa —— sư phụ ơiiii ——”

Ta bắt đầu đấm ngực gào khóc, đồng thời trong lòng suy nghĩ xem nếu mai chạy trốn thì nên vơ trước ngân phiếu hay lôi theo Trình Dục Chi bỏ trốn…

Yến Vương bịt tai, sốt ruột nói:
“Được rồi được rồi, đừng gào nữa! Trên đời làm gì có thứ quả thần kỳ như vậy? Ngươi định lừa ai đấy?”

Đúng lúc này, Trình Dục Chi nghe tin vội tới, ở ngoài cửa nói vọng vào:
“Vương gia, lời đồ nhi nói về Chu quả là thật ạ.”

Yến Vương thấy là hắn, lập tức khách khí hẳn lên:
“Trình tiên sinh, mời vào trong ngồi rồi nói.”

Trình Dục Chi bước vào hành lễ rồi ngồi xuống, ta lập tức dừng khóc, lăn qua ôm lấy chân hắn mà gọi:

“Sư phụ! Con không nói dối, sư phụ phải làm chủ cho con!” Nhân tiện gác cái đầu lên đùi hắn, ôi trời ơi, quỳ lâu sắp chết cứng rồi!

Lúc này Yến Vương tò mò hỏi:
“Trình tiên sinh, thực sự có loại quả kỳ diệu như vậy sao?”

Trình Dục Chi nghiêm nghị đáp:

“Bẩm Vương gia, thực có loại đó. Chỉ là đồ nhi nói sai một chút, loại quả ấy trăm năm mới chín một lần, mỗi lần chỉ ra hai quả. Năm xưa Thiên Cơ lão nhân ngồi dưới cây ấy năm mươi năm mới hái được hai quả. Đáng tiếc sau đó cây chết héo, Chu quả cũng tuyệt tích từ đấy. Lão nhân tặng tổ phụ của hạ quan một quả, tổ phụ đem nghiền ra làm thuốc, ấy chính là ‘thuốc cứu tâm tốc hiệu’ bây giờ. Hạ quan đoán, đồ nhi gặp được chắc chính là Thiên Cơ lão nhân.”

Ta giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ:
“Thảo nào sư phụ lúc nào cũng nói ‘thiên cơ bất khả lộ’, ta mà lỡ miệng thì lại bị mắng là phạm húy... hóa ra tên người là Thiên Cơ thật!”

Yến Vương hiển nhiên rất hứng thú với Chu quả, liên tục hỏi đủ thứ, Trình Dục Chi đều đáp cặn kẽ. Ta cũng dựng thẳng tai lên nghe, ai ngờ ta mò trúng hố lại thật sự có chuột, quả nhiên trời không tuyệt đường sống của ta! Cuối cùng Yến Vương còn tiếc hùi hụi thay cho cái cây Chu quả chết queo kia.

Yến Vương cực kỳ tin lời Trình Dục Chi. Trong phủ này, không ai nghi ngờ Trình Dục Chi cả, vì hắn đúng là quân tử thanh liêm, chưa từng nói dối một lần. Nếu có một ngày hắn nói lợn mọc trên cây, chắc người ta sẽ nghĩ là do cây nhầm.

Nhưng Yến Vương vẫn không tin ta, còn muốn gọi thái giám quen biết Mã Tam Bảo đến nhận diện.

Ta chẳng sợ, dù gì cũng đổ hết lên đầu Chu quả là xong. Có điều ta quỳ mỏi chân quá rồi, tính chọc hắn một phát. Ta nhìn hai chân hắn, kêu lên:
“Á! Con ruồi!”

Yến Vương giật mình một cái, lập tức mất hứng, phẩy tay nói:
“Thôi thôi, thế thì từ nay ngươi cứ dùng lại tên Mã Tam Bảo, vào nội đình hầu hạ đi. Còn nữa, đừng có suốt ngày ‘tiểu nhân cái nọ, tiểu nhân cái kia’, bản vương nghe mà nhức đầu.”

Ta vội kéo kéo ống quần Trình Dục Chi, hắn khách khí nói:
“Vương gia, hạ quan đã quen có hắn hầu hạ, xin cho phép hắn theo hạ quan.”

Trình Dục Chi hiếm khi mở miệng, Yến Vương cũng không tiện từ chối, đành đồng ý.

Trên đường theo Trình Dục Chi về tiểu viện, ta líu lo như pháo liên thanh:

“Không còn Chu quả, thuốc cứu tâm nhà huynh chẳng phải tuyệt chủng sao? Có cần ta tích trữ vài viên rồi sau này bán giá cao không? Cây ấy thật sự chết rồi à? Có khi chỉ là giả chết thôi! Nó ở đâu? Ta muốn tới coi thử! Lỡ mà nó ra quả nữa thì ta phát tài to rồi! Hai mắt ta giờ toàn thấy nguyên bảo!”

Trình Dục Chi lặng lẽ nhìn ta một lúc, buông một câu:
“Đồ ngốc!”

Nói xong liền quay người bỏ đi, không thèm để ý đến ta nữa.

Hắn... hắn vậy mà mắng người? Trình Dục Chi hoàn mỹ như Bồ Tát mà cũng biết mắng người á? Ta còn chưa hết sốc vì chuyện ấy, mãi đến một lúc sau mới kịp phản ứng — thì ra người hắn mắng là ta.

“Đồ ngốc”? Ta sao lại là đồ ngốc được? Mấy lời nói dối tài tình như thế mà ta cũng bịa ra được, vậy mà còn bị chê là ngốc? (Bình luận của Trình Dục Chi: Ta sống dễ lắm chắc? Nữ Oa vá trời còn không khổ bằng ta đâu!)

Ta nhảy phắt ra chắn trước mặt hắn, phẫn nộ nói:
“Ngươi dám mắng ta? Một người thông minh như ta mà cũng bị gọi là đồ ngốc? Không được, ta phải đòi phí tổn thất tinh thần!”

Hắn đưa tay ôm trán, bất lực bảo:
“Vậy ta mắng chính ta là đồ ngốc, thế được chưa?”

Ta kiên quyết không nhận:
“Không được! Ngươi là đồ ngốc, ta là đồ đệ của ngươi, vậy chẳng phải ta là đại ngốc à? Ngươi phải bồi thường cho ta!”

Hắn nhận mệnh đi đến bên bàn, cầm bút lên, hỏi:
“Lần này viết giấy nợ bao nhiêu?”

“Thấy ngươi đáng thương, thôi thì ba ngàn lượng thôi!”
Sau đó ta có dùng hết mọi cách cũng không moi được tung tích cây Chu Quả kia ở đâu, ta chỉ có thể oán thầm cái tên thư sinh thối tha lắm chuyện.

Lời nói hôm đó bị truyền khắp trong phủ, mấy người khác đều rất nhanh chấp nhận sự thật. Có người hâm mộ:

“Chả trách tuổi còn nhỏ mà công lực đã thâm hậu, thì ra là nhờ ăn Chu Quả.”

Cũng có người khinh bỉ:
“Khó trách nhìn không ra nam cũng chẳng ra nữ, lại còn thiếu đức thế kia, hóa ra là thân thể bị tàn tật... Có thể thông cảm, có thể thông cảm!”

Từ đó trở đi, ánh mắt người ta nhìn ta thêm vài phần khinh miệt, vài phần ghen tị. Còn đám thái giám trong phủ thì lấy ta làm niềm kiêu hãnh.

11. Trình Dục Chi bị bệnh

Sau khi trở thành thái giám, cuộc sống của ta cũng không có gì khác biệt lắm. Vẫn là người được sủng ái trước mặt Yến Vương, thỉnh thoảng lại kiếm chác chút đỉnh, ép Trình Dục Chi viết giấy nợ.

Một sáng nọ, ta hỏi hắn:
“Sư phụ, đêm qua người có mang chày giã thuốc lên giường không đấy? Cứng quá trời, đâm vào người ta khó chịu muốn chết luôn!”
editor: bemeobosua

Mặt hắn biến sắc trong tích tắc — rồi máu mũi chảy ròng ròng.
Từ hôm đó trở đi, ta thường xuyên thấy hắn chảy máu mũi. Rồi hắn yêu cầu được... ngủ riêng, nói là vì ngủ không ngon.

Ta phản đối liền:
“Ngươi ngủ không ngon là việc của ngươi, liên quan gì đến ta? Tự nghĩ cách mà giải quyết.”

Nhưng hắn cứ khăng khăng đòi ngủ riêng, lúc nào cũng quay lưng về phía ta. Còn ta thì phải vất vả lăn tới lăn lui để chui vào lòng hắn.

Sau đó có một ngày, ta phát hiện hắn bắt đầu tụng kinh Phật, cái gì mà “sắc tức thị không, không tức thị sắc.”

Ta lập tức cảnh giác, nghiêm túc cảnh cáo hắn:
“Ngươi đừng tưởng xuất gia là trốn được ta. Đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta!”

Trình Dục Chi ngày càng tiều tụy, ta cũng bắt đầu lo lắng. Người tốt như vậy mà lỡ có mệnh hệ gì thì ta biết tìm đâu ra cái máy in giấy nợ khác đây?

Một ngày nọ, ta hỏi hắn:
“Nhà ngươi còn ai có mùi giống ngươi không?”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A