Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 11 - [FULL] Bùn loãng cũng có thể trát tường!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Hắn cảm thấy kỳ lạ:
“Ngươi hỏi vậy làm gì?”

Ta lo lắng đáp:
“Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta còn phải tìm người thay ngươi nữa chứ.”

Hắn lập tức nổi giận — không lừa các huynh đâu, ta gần như có thể thấy lửa cháy bùng bùng trên đỉnh đầu hắn.

Hắn nghiến răng nghiến lợi túm lấy tay ta:
“Ngươi là cái đồ tiểu hỗn đản tâm đen ruột thối! Nếu ngươi còn dám nghĩ đến chuyện đó nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi! Nói mau, còn dám không?”

Ta đờ người tại chỗ, hoàn toàn quên mất võ công của mình cao hơn hắn một trời một vực, một bạt tai cũng đủ quét hắn thành... tranh treo tường. Vậy mà ta vẫn ngoan ngoãn mềm giọng xuống:

“Không dám nữa, sau này ta sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

Sắc mặt hắn dịu đi đôi chút, thở dài một hơi rồi lẩm bẩm:
“Cái đồ tiểu yêu tinh này, chẳng biết khi nào mới chịu lớn lên cho người ta bớt lo…”

Ta âm thầm nghĩ bụng: Nếu hắn biết ta là nữ, hơn nữa đã sớm đến kỳ kinh nguyệt rồi, chắc chắn sẽ không thể thốt ra câu đó đâu.

Từ đó trở đi, Trình Dục Chi không còn nhắc chuyện ngủ riêng nữa. Hắn bảo ban đêm mất ngủ, muốn ta dạy võ. Ta đề xuất mấy môn, hắn chọn “Lăng Ba Vi Bộ”. Về sau, mỗi khi mất ngủ hắn lại luyện công, chẳng mấy chốc thân pháp đã nhẹ nhàng hơn hẳn.

Năm ấy, Chu Nguyên Chương băng hà, cháu trai Yến Vương kế vị, chính là Kiến Văn Đế.

Một hôm, Yến Vương hỏi ta:
“Trịnh Hòa, nếu có người đi cướp của người khác, ngươi sẽ giúp ai?”

Ta đáp không chút do dự:
“Tất nhiên là giúp kẻ đi cướp. Giữ của giúp người, bận rộn cả ngày cuối cùng vẫn là của người ta. Cướp thì khác, đồ vô chủ ai giành được thì được.”

Yến Vương cười sảng khoái:
“Trịnh Hòa à Trịnh Hòa, quả nhiên trẫm không nhìn lầm ngươi. Trẫm muốn đi cướp đồ người khác, ngươi chịu giúp không?”

Ta đập tay lên ngực cam kết:
“Không thành vấn đề! Chỉ cần giá đưa đủ, ta đi theo ngài làm ngay!”

Ta trở về tiểu viện, Trình Dục Chi hỏi ta:
“Nếu có hai người đánh nhau, một người có lý nhưng không có bản lĩnh, một người có bản lĩnh nhưng vô lý, ngươi giúp ai?”

Ta đáp ngay:
“Tất nhiên là giúp người có bản lĩnh. Đánh nhanh giải quyết gọn.”

Trình Dục Chi như ngẫm ra điều gì, gật gù:
“Cũng đúng. Với dân thường mà nói, sống yên ổn mới là điều quan trọng nhất.”
Nói rồi xoa đầu ta, khen một câu “Ngươi thông minh đấy” rồi rời đi.

Ta bị khen mà cứ thấy lạ lạ. Sao hôm nay ai cũng hỏi ta chuyện đánh nhau thế? Chẳng lẽ Yến Vương định đánh nhau với Trình Dục Chi? Yến Vương muốn cướp bí phương của hắn, mà Trình Dục Chi không đánh lại, cho nên cả hai mới muốn tranh thủ ta?

Càng nghĩ càng thấy có lý. Không được, chuyện này phải xử lý đặc biệt — Trình Dục Chi là người của ta, sao có thể để kẻ khác ức hiếp?

Ta lập tức chạy thẳng đến chỗ Yến Vương.
Vừa thấy người liền xông vào hét to:
“Vương gia! Nếu ngài định nhờ ta giúp ngài cướp sư phụ ta thì thôi ngay cái ý đó đi! Ta tuyệt đối không giúp!”

editor: bemeobosua

Ta vừa quay đầu lại, liền thấy Trình Dục Chi đang ngồi ghế bên, mỉm cười nhìn ta.
Ta lập tức chạy đến bên hắn, xắn tay áo lên:
“Sư phụ, đừng sợ! Nếu vương gia dám đánh nhau với người, ta nhất định đứng về phía người!”

Trình Dục Chi dịu dàng giúp ta hạ tay áo xuống, dở khóc dở cười:
“Đừng có hồ đồ như vậy. Ai nói ta đánh nhau với vương gia chứ?”

Yến Vương cũng ở bên cười:
“Trình tiên sinh, may mà ngài đồng ý đứng về phía ta, không thì ta thật đau đầu với tiểu hỗn đản này mất!”

Ta mặt mũi đầy dấu chấm hỏi theo Trình Dục Chi quay về tiểu viện. Hắn có vẻ rất vui, hỏi ta:
“Sao ngươi lại muốn giúp ta đánh vương gia?”

Ta trả lời đương nhiên:
“Tất nhiên là vì sư phụ rồi! Bí phương của người ta nhắm từ lâu rồi, sao có thể để người khác cướp? Với lại, không có người thì ai chải tóc giặt áo cho ta? Ai giúp ta kiếm tiền? Còn mấy đống giấy nợ kia, không có người thì ai trả ta?”

Nụ cười trên mặt Trình Dục Chi lập tức đông cứng, hắn nhìn ta bằng ánh mắt tuyệt vọng:
“Lỗi là ở ta… Ta không nên trông mong gì ở ngươi…”

Ta thấy rất khó hiểu, rõ ràng ta có làm gì đâu, hắn lại nổi điên gì nữa chứ? Gần đây cứ thấy hắn là lạ.

Chẳng bao lâu sau, Yến Vương suất lĩnh đại quân nam chinh, giành ngôi với cháu mình, khởi đầu cuộc chiến kéo dài bốn năm – gọi là “Chiến dịch Tĩnh Nan”. Ta với Trình Dục Chi cũng tham gia. Lúc ấy ta mới biết thì ra ngoài y thuật cao minh, Trình Dục Chi còn rất có mưu lược. Yến Vương cực kỳ coi trọng huynh ấy, từng trước mặt quần thần mà khen ngợi đủ kiểu: "Thần y chuyển kiếp", "Bác giả từ tâm", "Mưu sự thần thông", "Cầm quân xuất chúng.", "Tinh tường sáng suốt" vân vân các kiểu.

Ta đứng bên cạnh nghe mà cũng thấy vinh dự lây, chỉ là đến đoạn “Tinh tường sáng suốt” thì nhịn không nổi cười trộm — ngủ chung mấy năm trời rồi mà còn chưa phát hiện ra ta là nữ nhân, mà cũng dám nói "Tinh tường sáng suốt" hả!

(*Trình Dục Chi bình luận bên lề: "Mũi ta sắp chảy đầy một lu m.áu rồi, nàng còn mặt dày mà cười!”)

Bốn năm sau, chiến tranh kết thúc, Yến Vương lên ngôi hoàng đế, đổi niên hiệu là Vĩnh Lạc, rồi quyết định dời đô ra Bắc Bình, nâng Bắc Bình lên làm Bắc Kinh, giao cho Thái tử Chu Cao Sí trấn thủ. Kinh sư cũ đổi thành Nam Kinh, thi hành chế độ hai kinh Nam – Bắc.

Xử lý xong chính sự, Hoàng đế bắt đầu ban thưởng công thần. Trong chiến sự, ta nhiều lần cứu mạng người, được xem là đại công thần. Hoàng thượng ban cho ta rất nhiều báu vật, lại phong ta làm Đại thái giám Nội phủ giám, phụ trách xây dựng cung thất và cung ứng hoàng thất. Chức này đúng là béo bở, nhiều cơ hội moi tiền, ta vui vẻ mà nhận.

Sau đó đến năm Vĩnh Lạc thứ hai, Hoàng thượng lại ban cho ta họ Trịnh, từ đó ta lại trở lại cái tên Trịnh Hòa.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A