Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 9 - [FULL] Bùn loãng cũng có thể trát tường!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Biến sắc lang thành chó con

Từ sau màn tự biễu diễn "ta đây ngực phẳng", tuy mỗi lần ta cười vẫn có người ngất lăn ra vì đẹp quá sức tưởng tượng, nhưng ánh mắt người ta nhìn ta rốt cuộc cũng trong sáng hơn nhiều. Dăm ba kẻ có tật Long Dương (ba đê) bị ta đấm cho vài phát cũng an phận thủ thường. Chỉ trừ một tên: Nhị công tử nhà Yến Vương – Chu Cao Húc.

Tên này... nam nữ ăn cả. Mỗi lần hắn nhìn ta, ta có cảm giác như có một con cóc nhớp nháp đang bò trên lưng mình.

Nể mặt Yến Vương, ta cố nhịn mà không vả hắn. Hắn thì được đà lấn tới, mở miệng là mấy câu gì mà "đoạn tụ phân đào", ta phải về hỏi Trình Dục Chi mới biết đó là nói mấy chuyện long dương, ta liền nổi trận lôi đình. Đã vậy hắn còn có ý định sàm sỡ chân tay. May cho hắn là võ công không bằng ta, thử lần nào là bị ta đánh cho rớt răng lần đó.

Nhịn mãi không xong!

Mẹ nó, muốn giỡn mặt với ông đây? Cũng phải xem ông là ai chứ! Lúc ông còn làm mưa làm gió ở quê nhà, chắc mày còn đang gặm cỏ đâu đó trên núi! Ông đây đâu phải loại dễ ăn hiếp!

Một hôm, hắn lại mở mồm lải nhải mấy câu bỉ ổi, ta liền tặng hắn một nụ cười. Hắn ngẩn ra như bị thôi miên. Ta dẫn hắn đến một chỗ hẻo lánh, ngoái đầu cười thêm cái nữa, hắn thế là như con ruồi mê mùi mật, ngu ngu dại dại đi theo.

Vừa tới chỗ không người, ta chẳng nói chẳng rằng, điểm ngay huyệt câm, vật hắn xuống đất.

editor: bemeobosua

Ta một chân giẫm lên cái bộ phận không yên phận của hắn, nghiến răng nói:

“Thằng ranh, đừng tưởng ông đây sợ cái danh cháu nội lão hoàng đế của mày. Tao có cả trăm cách khiến mày sống không bằng chết, không ai biết cũng chẳng ai hay! Còn dám lảm nhảm 'hậu đình hoa' với ông đây nữa, ông cho một cước nát luôn cái của quý! Hôm nay tạm tính tiền đặt cọc.”

Nói rồi ta nhấn chân, lực vừa đủ không làm hỏng hắn nhưng cũng đủ cho hắn đau thấu trời xanh. Hắn ôm lấy hạ thể, cong người như con tôm, lăn đùng ra bất tỉnh.

Ta vừa đi vừa huýt sáo về sân viện, Trình Dục Chi thấy ta phấn khởi bèn hỏi có chuyện gì vui. Ta đáp: “Vừa giẫm chết một con cóc.”

Vừa dứt lời thì có một tiểu nha đầu hớt hải chạy tới, gọi Trình Dục Chi đi chữa bệnh cho Chu Cao Húc.

Ta kéo đầu Trình Dục Chi xuống, thì thào dặn dò: “Nhớ giải huyệt câm cho hắn đấy, lúc nãy ta quên mất.”

Trình Dục Chi nhìn ta đầy ẩn ý, rồi lặng lẽ rời đi.

Cái “bệnh kín” của Chu Cao Húc phải mất một thời gian dài mới hồi phục. Nói là trầy xước chút xíu, để vậy vài ngày cũng tự lành, với tay nghề của Trình Dục Chi mà chữa mãi chưa khỏi, ta nghi hắn cố tình làm cho chậm. Nhưng cũng tốt, coi như thay ta xả giận. Mấy hôm đó ta đặc biệt ngoan ngoãn.

Từ đó về sau, cứ thấy ta với Trình Dục Chi từ xa, Chu Cao Húc liền theo bản năng kẹp chặt hai chân, y như ngồi trên bàn chông.

Bọn vai phụ dễ xử, riêng Yến Vương thì khó chơi hơn. Trong xương hắn cũng là tiểu nhân, nên nhiều trò của ta đều bị hắn nhìn thấu. Dù đã thấy màn ta “ngực phẳng tận tâm can”, hắn vẫn bán tín bán nghi, cứ thỉnh thoảng lại lén lút thăm dò.

Ta thì khỏi nói, chiêu nào tới đỡ chiêu đó, nước tới đắp đất, binh tới dựng tường.

Một hôm, Yến Vương mới sáng sớm đã cho người gọi ta tới, lúc ta đến hắn vẫn đang nằm chăn ấm đệm êm. Hắn đuổi hết người hầu đi, chỉ giữ lại mình ta, rồi trần như nhộng ngồi dậy.

Ha! Ông đây là ai? Từ nhỏ đã coi đủ cảnh xuân cung sống động, còn sợ cái này? Mặt ta không đổi, tim không đập, khinh khỉnh liếc xuống bộ phận sinh học của hắn, giả vờ quan tâm nói:

“Vương gia, thứ kia của ngài... không được hùng dũng lắm nhỉ? Có cần ta nhờ sư phụ luyện ít thuốc bổ cho không?”

Mặt hắn tức khắc biến thành tổ hợp vạn hoa, sắc màu đủ loại, đứng đơ một lúc rồi nghiến răng: “Mau lại hầu bản vương mặc đồ!”

Ta thi lễ một cái, tỉnh bơ đáp:
“Ngại quá Vương gia, đến đồ của ta còn mặc chẳng xong, sợ lại nhét quần của ngài lên đầu mất. Hay là ngài tự lo đi nhé!”

Hắn vừa mặc quần áo vừa nghiến răng ken két hỏi:
“Ngươi không sợ bản vương giết ngươi sao?”

Ta rung đùi nhàn nhã:
“Sợ chứ. Nhưng ai đủ bản lĩnh giết ta? Với lại ta có kim bài miễn tử mà, Vương gia chẳng lẽ nói lời không giữ lời?”

Yến Vương thua là vì sĩ diện, còn ta thì cái gì cũng dám buông bỏ. Hắn mà dây dưa với ta chẳng khác nào lấy ngọc quý đập bát đất, người thiệt chỉ có hắn. Hắn không ngu, nên lửa giận cũng nhanh chóng dập xuống.

Đúng lúc đó, có con ruồi vo ve bay ngang, ta rút dao nhỏ, phẩy nhẹ một cái – con ruồi bay mất. Yến Vương vừa muốn kiếm cớ châm chọc ta, thấy thế cười khẩy:

“Trịnh Hòa, võ công ngươi cũng xoàng nhỉ, con ruồi cũng chém không trúng.”

Ta thổi thổi lên lưỡi dao, lạnh nhạt đáp:
“Trúng chứ. Chỉ là ta thiến nó thôi, khỏi để nó bay loạn gieo giống khắp nơi.”
Vừa nói, ánh mắt ta vô tình mà hữu ý quét qua giữa hai chân hắn.

Hắn biến sắc, rùng mình một cái, như thể sắp bị rắn độc cuốn lấy, vội vung tay xua ta đi: “Ngươi lui xuống đi!”

Ta hí hửng cáo lui ra ngoài.
Hừ! Hắn là Yến Vương thì đã sao? Dám có ý nghĩ không đứng đắn với gia gia, gia gia đây sẽ khiến hắn thành... hoạn vương! Cùng lắm thì dắt Trình Dục Chi chạy trốn!

Mấy ngày sau, Yến Vương lại triệu kiến ta, nhưng mọi thứ đã trở lại bình thường. Dù sao cũng là nhân vật lớn, không đến mức vì tức giận nhất thời mà hành động hồ đồ. Trong phủ này người võ công cao nhất là ta, mà không chỉ hơn một chút, là hơn rất nhiều. Hắn vẫn còn cần ta ở bên cạnh, mà ta thì chỉ cần được vuốt lông đúng chiều là sẽ rất dễ sai khiến. Vì vậy, ta vẫn là người được hắn trọng dụng.

Từ đó trở đi, Yến Vương dần mất hứng thú với chuyện tra xét giới tính của ta. Từng có người cảm thán trước mặt hắn rằng “thật đáng tiếc vì ta không phải nữ tử”, hắn thản nhiên tiếp lời:

“Hắn mà là nữ nhân, e rằng người phối với hắn... sẽ uổng công ‘ra sức’.”

Đến mùa thu, Trình Dục Chi làm cho ta một cái đai lưng bằng da, lót rất dày. Đeo vào rồi, eo thon của ta biến thành eo thùng nước, ngực cũng càng khó phát hiện, thế là ngoài lúc ngủ ra thì ta đều mang suốt. Người trong phủ cứ tưởng ta dán nhiều “mỡ thu”, thương tiếc một thời gian rồi cũng quen.

Sau khi luyện xong công phu “thu nhỏ vòng một”, ta vô cùng tự tin, từng có ý định tiến thêm một bước, luyện luôn “xuất dương công” (mọc ra Peter =))) ) để người ta khỏi nghi ngờ mình là nữ. Nhưng muốn biến mất cái có sẵn thì dễ, chứ mọc ra cái không có thì khó lắm. Ta luyện mãi mà chẳng có chút khởi sắc nào, cuối cùng có một chuyện xảy ra khiến ta dứt khoát từ bỏ.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A