Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 8 - [FULL] Bùn loãng cũng có thể trát tường!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Nỗi phiền muộn của tuổi dậy thì

Sau đó, ta cứ thế ngủ cùng Trình Dục Chi. Trên người hắn có mùi rất dễ ngửi, ngửi riết rồi nghiện, giờ không có hắn bên cạnh là ta không ngủ nổi. Vì chuyện đó mà ta nhất quyết không chịu theo Yến Vương ra ngoài lâu ngày nữa, thành ra số lần kiếm chác cũng giảm theo. Bù ngoài mất trong, ta tự động nâng lương tháng của mình lên bốn ngàn lượng.

Vài tháng sau, toàn bộ ngân phiếu của Trình Dục Chi đều rơi vào tay ta, hắn nhân cơ hội muốn đuổi việc ta.

Mơ đi! Ta chờ ngày này lâu rồi!

Ta bắt hắn viết giấy nợ, gom đến một con số nhất định thì lấy đơn thuốc quý đổi. Dù sau này gom đủ tất cả bí phương, ta cũng không tha cho hắn. Gặp ta là số hắn đen thôi.

Ngày nối ngày trôi qua, ta cũng lớn dần. Răng mọc đủ, người cao lên, ngay cả... chỗ đó cũng bắt đầu có đường cong.

Một buổi sáng, ta tỉnh dậy thấy quần dính đầy m.áu, bản năng đầu tiên là túm cổ áo Trình Dục Chi chất vấn:

“Huynh đã làm gì ta? Sao quần ta toàn m.áu thế này?!”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt quái lạ, đắn đo mãi mới đáp:

“Ta không làm gì cả... Tự kiểm tra đi, dưới chân giường có cái tủ con, trong đó có đồ thay.”
Nói xong bỏ chạy như bị ma đuổi.

Nhất định là có tật giật mình! Đợi ta tìm được bằng chứng xem hắn còn chạy đi đâu!

Ta kiểm tra cả buổi chẳng thấy vết thương nào. Kỳ quái thật! Bỗng linh quang lóe lên, ta nhớ lại lúc sắp rời nhà, mẹ ta từng dặn: con gái lớn rồi sẽ có cái gọi là “nguyệt sự”, chẳng lẽ... ta lớn thật rồi?

Vừa lục tủ tìm quần áo thay, vừa cố gắng nhớ lại cách mẹ ta chỉ.

Kế bên đống y phục, ta thấy một bọc vải lạ, mở ra xem thì là mấy cuộn vải trắng nhồi bông, xếp gọn gàng thành hình dải. Không biết Trình Dục Chi làm để làm gì, nhưng lại đúng lúc ta cần dùng! Ta chẳng khách khí, lấy luôn. Quả đúng là vận may đạp trúng phân chó mà nhặt được vàng!

Nghe mẹ nói, m.áu kinh là thứ bẩn thỉu, ta – với chút xíu liêm sỉ cỡ hạt mè – cũng bắt đầu ngượng ngùng. Ôm theo quần áo và ga giường đã thay, lén lén lút lút chạy ra giếng giặt lấy giặt để.

Giữa lúc ta đang vò đồ thì Trình Dục Chi từ đâu hiện ra, nói nước giếng lạnh, bảo ta về nghỉ để hắn giặt. Ta đang bực, liêm sỉ gì đó liền ném sang một bên, để hắn giặt luôn.

Chuyện của nữ nhân đúng là phiền thật, bụng đau âm ỉ, ta đành nằm bẹp trên giường. Hắn phơi đồ xong quay lại bắt mạch, sắc vài vị thuốc, không lâu sau ta thấy khá hơn hẳn. Hừm, người có ích như vậy sao ta có thể để hắn rời đi?

Ta nhớ mẹ từng nói, con gái có kinh nguyệt mà còn ngủ với nam nhân sẽ dễ mang thai. Nghĩ tới chuyện tiếp tục ngủ với Trình Dục Chi có thể xảy ra đại sự, ta quyết định... đoạn tuyệt hắn!

editor: bemeobosua

Buổi tối ta yêu cầu ngủ riêng. Hắn nghe xong liền thở phào, vội vàng chạy sang phòng khác trải giường.

Đêm đầu tiên chăn đơn gối chiếc, ta lăn qua lăn lại từ đầu giường đến cuối giường vẫn không ngủ được.

Đêm thứ hai, ta đếm đến mấy vạn con cừu mà vẫn thức đến trời sáng.
Ngày thứ ba, ta kéo đám thị vệ ra đánh lộn nguyên buổi, mệt đến rã rời, về nhà vẫn không thể chợp mắt.

Nửa đêm ngày thứ tư, ta bưng giá nến mò tới trước giường Trình Dục Chi. Hắn hoảng hồn một chốc, nhận ra là ta thì thở dài hỏi:
“Lại sao nữa?”

Mấy ngày không ngủ, ta đã sắp cạn sạch nguyên khí, bèn rưng rưng nói:
“Ta ngủ không được...”

Hắn nhìn quầng thâm dưới mắt ta, lại thở dài, vén chăn nói:
“Lên đi.”

Ta thổi phụt nến, quăng sang một bên, nhảy phốc lên giường, chui ngay vào lòng hắn. Hắn đắp chăn cho ta, vòng tay ôm lấy, rồi lại... thở dài. Ta ôm eo hắn, ngửi mùi hương quen thuộc, cơn buồn ngủ dâng lên, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

Từ đó về sau, mỗi tháng ta có mấy ngày khó chịu, Trình Dục Chi đều sắc thuốc cho ta uống. Cái tủ con kia lúc nào cũng có đủ loại dải bông trắng kia, ta xài thoải mái, hắn vẫn chưa phát hiện gì.

(Ghi chú của Trình Dục Chi: “Trời biết đất biết ta biết nàng biết!”)

Tựa như chỉ sau một đêm, ta trở thành mỹ nhân. Không phải ta nói, là đám thị vệ kháo nhau sau lưng, ta tình cờ nghe được.

Họ bảo:
“Thắt lưng hắn ta còn mềm hơn cả vũ cơ giỏi nhất phủ!”
“Ánh mắt hắn còn linh động hơn cả sủng phi Mẫn quý nhân của Yến Vương!”

Vân vân và mây mây... Tóm lại, kết luận là: ta đẹp!

Từ đó ánh mắt bọn họ nhìn ta thay đổi hẳn. Chỉ cần ta khẽ cười, đã có kẻ ngây ngất. Kẻ từng tránh né ta giờ lại nhiệt tình tiếp cận, tặng ta đủ thứ linh tinh.

Trình Dục Chi – người xưa nay mặc kệ ta chiếm tiện nghi – nay lại quản chuyện không đâu, cấm ta nhận quà. Hắn còn hù ta: nếu nhận thì đừng mơ làm hộ vệ nữa! Ta cân nhắc thấy không đáng đánh đổi, đành đau lòng trả quà, sau đó lấy cớ đòi tăng lương. Nhưng giờ hắn hết tiền, chỉ biết viết thêm giấy nợ. Giấy nợ hắn để ở chỗ ta chất thành đống, gom đủ một hồi là có thể ký khế ước bán thân được rồi.

Vì thể chất đặc biệt – đúng chuẩn “băng cơ ngọc cốt” – ta sợ lạnh không sợ nóng, nên dù giữa hè vẫn mặc kín mít. Thế là trong phủ rộ lên lời đồn: ta là nữ cải nam trang.

Đám đàn ông trong phủ vờn quanh ta như ruồi.

Người ta bảo ba ông thợ giày sánh được Gia Cát Lượng, nhà ta cộng lại chắc phải hơn ba Gia Cát Lượng, mới có thể vạch ra kế hoạch "mỹ nhân tuyệt đại hành động". Nhưng, đúng như cổ nhân nói: “Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất” (Người khôn tính ngàn đường, cũng có lúc tính sai một bước). Họ tính đủ đường, chỉ quên một điều: người họ Mộ Dung từ nhỏ trông bình thường, nhưng một khi dậy thì thì sẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cho dù có mặc bao tải cũng không giấu nổi phong tư.

Tại sao không nhân lúc ta còn chưa hiểu chuyện mà... hủy dung nhỉ? Giờ biểu ta tự ra tay? Khó lắm! Dung mạo thì ta chẳng tiếc, nhưng ta sợ đau!

Không được, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra! Ta phải tự nghĩ cách.

Ta là thiên tài võ học kia mà! Sau một hồi nghiên cứu, ta luyện thành tuyệt kỹ Thu Nhũ Công (công pháp thu nhỏ vòng một). Đúng lúc vào hè, ta mặc áo mỏng, vòng ba vòng quanh phủ, uống trà còn giả vờ làm đổ nước làm ướt áo dính sát thân người. Ta cố sức ưỡn nhưng không lồi lên được tẹo nào. Đại đa số đều tin ta là nam nhân.

Đám đàn ông trong phủ ỉu xìu mất mấy ngày.

Hôm đó, Trình Dục Chi trông lạ lắm, trên mặt mất sạch nụ cười, lại còn hơi tái xanh. Ta dám lấy cái đầu mình ra cá, hắn đang giận.

Hắn ra lệnh ta về thay đồ, tối đến còn quay lưng lại ngủ. Hắn bảo nếu ta còn dám ăn mặc kiểu đó thì đừng mơ ngủ chung nữa. Tuy ta có thể điểm huyệt hắn, nhưng ôm hắn mềm mại ấm áp vẫn hơn ôm khúc gỗ. Thế là ta ngoan ngoãn nghe lời, hắn mới chịu quay người lại. Ta lập tức nhào vào lòng hắn.

Thật ra ta cũng không thích như vậy đâu, vận công rất mệt đó!

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A