Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 8 - [FULL] Tôi “yếu đuối nhu nhược”, gánh không nổi người chồng hào môn

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Chân tướng so với mấy bộ tiểu thuyết hào môn mà tôi từng đọc cũng cẩu huyết, cũng hoang đường y chang nhau.

Chỉ khác một điều — nam chính trong truyện, kiểu lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, âm thầm ngủ đông chờ phản công ấy... lại đang ngồi ngay cạnh tôi.

Anh trai Trình Chính và hắn đấu đá gay gắt với nhau suốt bao nhiêu năm, cuối cùng tưởng rằng một tai nạn bất ngờ đã giúp anh ta thắng cuộc.

Nhưng anh ta không biết — đó chỉ là ván cờ mà Trình Chính mới vừa bắt đầu sắp xếp.

Chuỗi tài chính của nhà họ Trình đứt gãy là do chính Trình Chính “ra tay”, anh ta mượn cớ đó để rút lui khỏi gia tộc, rồi bắt đầu phản công điên cuồng.

Còn cái vụ “bị q.uè chân” ấy hả, từ đầu vốn chỉ là diễn mà thôi.
"Ý anh là… bây giờ cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh, trong tay còn có cả đống tài sản?"

Trình Chính ngồi ngoan ngoãn trên sofa, khẽ gật đầu, rồi vội vàng bổ sung:
"Chỉ là cái tai nạn kia đúng là có thật, thỉnh thoảng trời mưa thì hơi nhức chân một chút."

Anh ta cụp mắt xuống, tỏ vẻ đáng thương lắm.
"Trước đó em hứa với anh rồi, dù có chuyện gì cũng sẽ không bỏ anh."

Tôi “à” một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Trình Chính, tôi lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc:

"Trời má ơi, tôi còn đang lo sau này phải sống kiểu gì đây.
"Không bỏ là không bỏ! Tôi phải chuyển về sống ở biệt thự của anh ngay lập tức!"

Đùa sao, lão công tội nghiệp qu.è quặt ngày nào nay đột nhiên thành tổng tài giàu nứt vách, ai mà bỏ chạy thì đúng là đồ ngốc.

"Thế… một tháng anh còn chuyển cho tôi 1 ngàn vạn nữa không?"
Trên đường về, thấy anh không chắc nên tôi hỏi thử.

Ánh mắt Trình Chính phức tạp không kém tâm trạng anh:
"Cho em tăng lương."

Tôi hét lên một tiếng sung sướng, ôm chặt lấy anh.

So với mấy màn do dự dằn vặt của Trình Chính, tôi thì tiếp nhận thân phận mới của anh rất thoải mái, tinh thần phơi phới chuyển vào căn biệt thự mới mà anh chuẩn bị.

Sau khi Trình Chính trở mình làm sóng gió khắp thương trường, mỗi ngày đều có người nơm nớp lo sợ tới cửa xin tha lỗi.

Trong đó không thiếu mấy kẻ từng bị tôi mắng tơi tả.
Mỗi lần như vậy, Trình Chính lại nhìn tôi đầy ẩn ý.

Còn tôi thì chẳng thèm quan tâm, càng chẳng có thời gian để ý đến anh ta.
Tôi còn bận vuốt ve cái cầu thang xoắn ốc mạ vàng lộng lẫy lần thứ 180.

Hôm qua Trình Chính mới sang tên căn biệt thự này cho tôi.
Trời ơi, phòng đẹp thế này, sao lại thuộc về tôi được nhỉ?

Sướng.

Giá trị con người của Trình Chính tăng vọt, số lượng tình địch của tôi cũng tăng vọt theo.
Nhưng thật ra tôi không để tâm lắm — một tháng anh cho tôi hai ngàn vạn, anh có ra ngoài mở hậu cung tôi cũng không thèm quản.

Có điều, Trình Chính lại chẳng để tôi được yên, mỗi lần ra ngoài xã giao mà gặp đối tượng “khả nghi”, anh ta lại trốn về phía sau tôi, rồi lạnh lùng nói:

"Xin lỗi, vợ nhà tôi dữ lắm đó, chọc vào không nổi đâu."
Thế là tôi lại phải lên sân khấu, ra tay tàn sát từng người từng người một dính lấy Trình Chính.

Khả năng chiến đấu của tôi vốn đã được rèn luyện từ thời kỳ anh ta còn giả qu.è, giờ được dịp thể hiện thì càng nổi tiếng với danh hiệu “cọp cái”.

Thôi được, nhìn vào khoản tiền anh chuyển đều mỗi tháng, tôi chấp nhận diễn kịch.
Nhưng hôm nay thì khác.

Khi tôi nhận được tin nhắn gọi tới, Trình Chính đã có hơi men.
Ngồi cạnh anh là một cô gái mặc toàn đồ hàng hiệu — nhìn là biết tiểu thư nhà giàu chính hiệu.

Quan trọng nhất là dáng vẻ ngẩng cao đầu, khí thế chính thất, đến mức tôi suýt không phân biệt được ai mới là “vợ hợp pháp” ở đây.

Người biết chuyện lập tức ghé tai tôi nói nhỏ: "Đây là vị hôn thê cũ của Trình Chính."
Ồ hố ——

Dù là hôn phu hay hôn thê cũ, đã là chuyện cũ thì lượn cho lẹ, ở đây tạo nét làm gì?
"À, người cũ à, chào chị."

Tôi mỉm cười lễ phép.

"Nguyễn Diệu đúng không? Tôi khuyên cô nhìn lại thân phận mình một chút. Cô xuất thân quê mùa, hoàn toàn không xứng với Trình Chính. Khuyên cô biết điều mà rút lui."

Lời thoại này quen ghê.

Mấy bộ phim truyền hình chiếu tám giờ tối của nhà giàu này tôi cũng xem qua rồi.
Tôi đỡ lấy Trình Chính:

"Thế mà ảnh vẫn cho tôi hai ngàn vạn mỗi tháng, nhà các cô nhiều tiền vậy, có muốn đấu giá anh ấy một lần không?"

Cô ta bị tôi chọc đến nghẹn một hơi:
"Tôi nghe nói cô là sinh viên mới ra trường, không đi làm, sống ăn bám như ký sinh trùng, cô không thấy xấu hổ à?"

"Xấu hổ?" Tôi làm bộ ngạc nhiên nhại lại:
"Tôi là 'phấn lãnh' (mỹ nhân lạnh lùng xa cách) mà.

"Cô từng nghe chưa? 'Phấn lãnh' mang theo, lương tháng ba ngàn rưỡi.
"Nếu là cô, cô chọn cái nào?"

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
bemeobosua • 1 tháng trước

HAY KHOM ACEE

admin • 1 tháng trước

qua hayy

‹ ›
A A