Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 7 - [FULL] Tôi “yếu đuối nhu nhược”, gánh không nổi người chồng hào môn

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Có câu nói thế nào nhỉ? Đau lòng vì đàn ông thì sẽ tự chuốc lấy bất hạnh.

Nếu không phải vì đau lòng cho Trình Chính, tôi giờ này đã chẳng nằm bẹp dí trên giường như con cá khô thế này.

Mà cái người khởi xướng mọi chuyện kia thì đang dựa vào mép giường, nắm tay tôi nâng lên xem xét như món đồ cổ:

“Vợ à, em tỉnh rồi à.”
Hắn nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh sáng rực:

“Hôm qua vợ có phải đã đồng ý với anh là, sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bỏ rơi anh, đúng không?”

Tôi vẫn còn giận hắn, tức tối rút tay về, giọng khàn khàn nói một câu: “Không có đâu.”
Ánh mắt Trình Chính cụp xuống, ánh sáng lấp lánh ban nãy bỗng tắt ngóm:

“Xin lỗi… là anh làm liên lụy đến em…”
“Là tôi nói! Là tôi đồng ý với anh! Được chưa!”

Tôi thật sự không thể chịu nổi bộ dạng đáng thương của Trình Chính, mỗi lần thấy là lại mềm lòng.

Người khôn thì không rớ vào bể tình, tôi đúng kiểu loại người “oan nghiệt” đạp đúng vết xe đổ.

Gần đây Trình Chính rất kỳ lạ, cực kỳ lạ.
Trước kia hắn ôn hòa thật đấy, nhưng lúc nào cũng như cách tôi một lớp màn sương, luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Nhưng từ sau khi chúng tôi dọn về sống chung, hắn cứ như nhập vai người yếu thế toàn phần, lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại rằng tôi không được bỏ rơi hắn.

Cứ như thể tôi là một nhân vật nữ phản diện xấu xa từng có lịch sử tra nữ gì đó không bằng.

Cho đến cái hôm đó, tôi giở trò làm nũng bảo người mệt, kết quả bị hắn hành vài lần thiếu điều lăn đùng ra ngất, ngủ đến tận đêm cũng không sâu được như mọi khi.

Mơ màng giữa giấc ngủ, tôi dường như nghe thấy bên cạnh có người xuống giường.
Nhưng không nghe thấy tiếng bánh xe lăn.

Không có xe lăn, Trình Chính làm sao đi ra ngoài?
Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi.

Tôi cố gắng mở mắt, chỉ kịp thấy bóng dáng Trình Chính lướt qua cửa.
Hắn hình như…

…đang đứng?!
Tôi lập tức tỉnh cả ngủ!

Tôi không ngu đến mức cho rằng hôm nay bỗng dưng xảy ra kỳ tích y học, khả năng duy nhất là tên tiểu vương bát đản chuyên làm ra vẻ đáng thương này… đang giấu tôi điều gì đó.
editor: bemeobosua

Tôi lập tức bật dậy, chạy theo hắn.
Đêm lạnh như nước, Trình Chính đứng đó lạnh lùng, đối diện với một người trung niên đang quỳ gối cầu xin dưới chân mà coi như không thấy.

Thậm chí còn nhấc chân, giẫm thẳng lên đầu ngón tay của người kia.
Tôi tức đến bật cười.

Nói tôi chỉ là một cái pháo hôi nhỏ nhoi, thế mà lại có ngày được chứng kiến một đại cảnh tượng thế này.

Ngay lúc tôi đang do dự không biết có nên lao ra chửi cho rõ hay không—sợ tổn hại đến khí thế đại lão của anh ta—thì anh như có linh cảm, đột nhiên ngẩng đầu.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không kịp né tránh.
Ánh mắt hắn lập tức mềm xuống, chuẩn bị hiện ra bộ mặt đáng thương thường ngày.
Nghiện diễn rồi đúng không?

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
bemeobosua • 1 tháng trước

HAY KHOM ACEE

admin • 1 tháng trước

qua hayy

‹ ›
A A