Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 6 - [FULL] Tôi “yếu đuối nhu nhược”, gánh không nổi người chồng hào môn

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi với Trình Chính cứ thế mà sống bình yên dưới mái nhà mới.

Hiện tại tôi vừa có tiền, vừa rảnh rỗi, lại còn có thêm một anh chàng ấm áp đẹp trai ở trước mắt, tâm trạng đúng là tốt không tả nổi.

Nhưng vận mệnh luôn thích trêu ngươi tôi như vậy—đúng lúc tôi đang yên vui, thì nhà hàng xóm lại xuất hiện thêm một anh đẹp trai mới toanh.

Nghe đâu là con trai nhà bên, sinh viên đại học nghỉ hè về nhà.
Tuổi trẻ phơi phới, cư xử lịch sự, đến mượn đồ thôi mà cũng khiến người ta thấy vui vui.

“A ——”
Đúng lúc tôi đang trò chuyện cùng anh hàng xóm đẹp trai, bên trong bỗng vang lên tiếng kêu đau đớn của Trình Chính.

Tôi hốt hoảng lao ngay vào trong:
“Sao vậy? Có chuyện gì thế?”

Trình Chính sắc mặt hơi tái, nhưng vẫn cố an ủi tôi:
“Không sao đâu, chỉ là chân hơi đau một chút thôi.”

“Có khách đến hả? Bảo người ta vào chơi đi.”
“Mấy hôm trước mới phơi trà, vừa hay đem ra mời khách.”

Giờ này thì tôi đâu còn tâm trạng tiếp ai nữa. Từ khi dọn đến nhà mới, chân Trình Chính vẫn tốt, chưa từng đau lại. Nhưng điều kiện chữa bệnh ở đây không bằng thành phố, tôi cứ lo nếu không kiểm tra định kỳ thì chân anh ấy sẽ gặp chuyện—ai ngờ giờ thật sự lại đau.

editor: bemeobosua

Tôi cúi xuống xoa bóp chân cho anh, ấn ấn đấm đấm.
“Tôi không sao, đừng lo.” – Anh vẫn cố cười.

Tuy anh nói vậy, nhưng mấy ngày sau đó, chân anh cứ đau nhức lặp đi lặp lại.
Tôi gần như bám sát anh từng bước, không dám rời một khắc.

Vẫn thấy chưa đủ yên tâm, tôi sắp xếp mọi thứ cho anh ổn thỏa rồi ra ngoài mua thuốc.
Khi quay về, thấy Trình Chính đang ngồi trong sân, trò chuyện với cậu hàng xóm.

Vừa thấy tôi, cậu hàng xóm như gặp quỷ, mặt biến sắc rồi quay đầu bỏ chạy.
Chỉ còn lại Trình Chính ngồi đó một mình, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Đợi tôi bước tới, anh mới ngẩng đầu lên, giọng rất khẽ:
“Diệu Diệu, nếu em thật sự gặp được người có thể chăm sóc em tốt hơn, thì hãy buông tay tôi đi. Tôi sẽ không trách em đâu.”

“Dù thế nào, tôi cũng mong em hạnh phúc.”
???

Tôi sững người: “Tự nhiên sao lại nói vậy? Có chuyện gì à?”
Chẳng lẽ cậu sinh viên hàng xóm kia nói gì với anh?

Dù tôi gặng hỏi cỡ nào, anh cũng không chịu nói tiếp.
Tối hôm đó, Trình Chính im lặng lạ thường.

Tôi không thấy anh trong phòng ngủ, sốt ruột đẩy cửa phòng tắm ra.
Anh đang dựa vào thành bồn, hơi ngước mắt nhìn tôi một cái, rồi lại quay đi.

Theo ánh nhìn của anh, qua làn hơi nước lờ mờ, tôi thấy làn da trắng nõn đầy mê hoặc của Trình Chính.

Không vận động gì mà dáng người vẫn đẹp thế kia, đúng là khiến người ta ghen tỵ.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, ánh mắt tôi bắt đầu dính chặt vào anh không rời nổi.

Trình Chính hơi cười:
“Diệu Diệu, muốn sờ thử không?”

…Ngại gì chứ?
Tôi lập tức tiến lại gần, thò tay sờ luôn.

Trình Chính nằm yên trong bồn tắm, giang tay để tôi thích làm gì thì làm.

Tôi càng sờ càng hăng say, đến lúc hoàn toàn không cảnh giác, anh đột nhiên kéo tôi vào bồn.
Tôi giãy giụa theo phản xạ, nhưng anh lại ôm chặt lấy eo tôi:

“Vợ à, đừng lộn xộn.”
“Em thương chân tôi lắm đúng không? Không muốn làm nó đau thêm mà, phải không?”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
bemeobosua • 1 tháng trước

HAY KHOM ACEE

admin • 1 tháng trước

qua hayy

‹ ›
A A