Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 2 - [FULL] Tôi “yếu đuối nhu nhược”, gánh không nổi người chồng hào môn

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Nghe thì đúng kiểu một trò đùa Cá Tháng Tư muộn.
Cho đến khi tôi đứng chình ình trước căn biệt thự ba tầng nhà họ.

Không đùa chứ… Mấy người thật sự giàu tới vậy luôn à?
Một quý bà trang điểm sang chảnh nói với tôi, con trai út của bà không lâu trước vừa bị tai nạn xe, tuy còn sống nhưng từ nay về sau chỉ có thể ngồi xe lăn.

Thế là ngoài miệng thì người ta chép miệng thương xót, trong lòng lại khinh miệt cười nhạo. Bà ấy cần một người như tôi – có thể thay bà ấy mắng lại đám người đó đến câm nín.

Tôi có học vị, lại biết chửi thề có văn hóa, đích thị là ứng cử viên sáng giá, à nhầm, cô con dâu lý tưởng được chọn mặt gửi vàng!

Nghe thì hơi phi thực tế, nhưng nghĩ kỹ lại... cũng hợp lý ghê.
Tôi hơi do dự: “Kết hôn cũng là chuyện lớn mà…”

“Một ngàn vạn.”
“Vậy… tôi có thể gặp mặt cậu ấy trước không?”

“Mỗi tháng một ngàn vạn.”
“Được rồi, mẹ thân iu của con ơi~.”

Tôi thấy đủ wow rồi đó. Mỗi tháng một ngàn vạn, dù có là cóc ghẻ tôi cũng cắn răng chịu được.
Mà Trình Chính đâu phải cóc ghẻ, thậm chí còn đẹp trai hơn mấy nam thần mạng tôi hay xem ý chứ.

Quan trọng nhất là — lúc ấy, Trình Chính ngồi xe lăn, tuy ôn nhu nho nhã nhưng vẫn bị người ta bóng gió đâm chọc.

Lúc đầu tôi không hiểu, người nhà hào môn, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật chứ, sao lại cư xử như vậy?

Cho đến khi tôi thấy người anh họ của Trình Chính đứng giữa đám đông, được tâng bốc như sao sáng — tôi lập tức thông suốt.

Hào môn, quả là sâu như biển.
Trình Chính mặt tái nhợt nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.

Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Diệu tôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mấy người kiểu đáng thương chịu uất ức. Một khi thấy là lòng mềm như bún.

Máu nóng bốc lên tận não — người này, tôi phải che chở!
Trình Chính là người ôn hòa hiếm thấy. Dù gặp biến cố cũng không đổ lỗi cho ai.

Ngược lại là tôi — ngày đầu tiên bước vào biệt thự đã mắng cho ba bà giúp việc tính giở trò quỷ phải khóc hu hu.

Bọn họ nghĩ Trình Chính gãy chân rồi, chẳng còn hy vọng thừa kế, nên ra sức lấy lòng anh họ hắn, rảnh tay thì leak đủ thứ chuyện trong nhà ra ngoài.

Tôi mặt lạnh sa thải từng người một. Trình Chính ngồi bên cạnh, chờ xong xuôi còn đưa tôi ly nước ấm: “Khát nước không vợ?”

Nhìn người ta ngoan ngoãn như vậy, mà bị bắt nạt tơi bời... thật sự quá đáng thương.
Tối đó, Trình Chính còn chủ động nói:

“Tôi biết em không có tình cảm với tôi, cưới tôi là thiệt thòi cho em. Tôi sẽ không làm gì quá phận, biệt thự nhiều phòng, em cứ chọn bất kỳ chỗ nào để ở. Nếu em thích phòng ngủ chính của tôi, tôi lập tức chuyển đi.”

Tôi nghiêm túc từ chối ý tốt của hắn:
“Bây giờ anh đang bất tiện, tôi cần ở gần để tiện chăm sóc anh.”

Lo sẽ đè trúng chân hắn, tôi dứt khoát trải cái giường nhỏ bên cạnh giường hắn.
Nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, tôi lờ mờ nghe có ai đang nói chuyện:

“Không thể giữ lại.”
“Hắn tưởng ch.ết là xong chuyện?”

“Ch.ết rồi cũng phải moi ra cho bằng được.”
Câu “ch.ết là xong” vang lên — tôi choàng tỉnh.

Chẳng lẽ sự dịu dàng của hắn chỉ là vỏ bọc? Hắn thật sự tuyệt vọng đến mức muốn...?
Tôi mở mắt, nhìn quanh — không thấy Trình Chính đâu cả.

Tôi hoảng hốt chạy ra ban công, thấy hắn đang ngồi đó, dáng vẻ cô độc buồn bã.
Dưới ánh trăng, hắn quay đầu lại. Ánh mắt thoáng ánh lên vẻ sắc lạnh.

Tôi nhìn cây nạng vứt dưới đất và chiếc xe lăn nằm cách xa, lòng đau như cắt:
“Anh không quay về được phải không?”

“Nếu vậy thì gọi tôi dậy là được mà, tôi không sợ bị đánh thức đâu.”
Tôi đẩy xe lăn đến, cẩn thận đỡ hắn vào giường.

Mà tôi vẫn trằn trọc, đầu toàn quanh quẩn câu “ch.ết là xong”.
Không ngờ, hai chúng tôi lại cùng lúc mở miệng:

“Em nghe được cái gì rồi?”
“Anh phải sống cho kiên cường!”

Lặng im.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch như ch.ết.

Tôi nghĩ chắc hắn bị tôi nghe lén, tâm trạng càng tụt dốc.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi rón rén leo từ giường nhỏ lên giường lớn, nhẹ nhàng nắm tay hắn:

“Tôi biết anh khó chấp nhận được hiện tại. Đợi minh mẫn hơn, chúng ta đi khám bác sĩ, trên đời này kiểu gì cũng có thần y.

“Huống chi bây giờ khoa học tiến bộ, hôm nay chưa có cách, không có nghĩa mai sau không có.

“Chỉ cần còn sống, là còn hy vọng.”
Tôi siết nhẹ tay hắn — không thể không nói, bàn tay cậu công tử nhà giàu này mềm mịn thật đấy.

Cho đến khi Trình Chính khẽ ho một tiếng đầy xấu hổ, tôi mới sực tỉnh khỏi chế độ “lão sắc lang”, tiếp tục nghiêm túc:

“Còn những người miệng lưỡi độc ác kia, yên tâm, tôi sẽ dạy họ cách làm người.”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
bemeobosua • 1 tháng trước

HAY KHOM ACEE

admin • 1 tháng trước

qua hayy

‹ ›
A A