Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 3 - [FULL] Tôi “yếu đuối nhu nhược”, gánh không nổi người chồng hào môn

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi giống như bị kéo vào một âm mưu vậy.
Trước khi cưới thì nói hay lắm, mỗi tháng cho tôi một ngàn vạn. Đến khi tôi gả sang đây rồi, lại thành ra toàn bộ chi tiêu của tôi với Trình Chính đều gói gọn trong một ngàn vạn đó.

Tôi trợn tròn mắt nhìn đống giấy tờ quản gia mang tới, vẫn chưa cam lòng, lại tự mình rà soát thêm một lượt bảng chi tiêu.

Trình Chính ngồi kế bên, vẻ mặt có chút ngại ngùng:
"Tôi làm em liên lụy rồi."

Tôi hiểu ngay ý ngầm của anh.

Mấy nhà hào môn xưa nay tranh đấu chẳng nhẹ nhàng gì. Nếu Trình Chính còn khỏe mạnh lành lặn thì có khi vẫn còn cơ hội tranh giành quyền lực. Nhưng giờ hai chân anh ấy tàn phế, so với ông anh vừa thông minh vừa giỏi của mình thì đúng là bị coi như phế nhân.

Chỉ còn biết sống dựa vào gia đình, ngửa tay xin tiền từng tháng.

Nhà họ Trình giàu nứt đố đổ vách, một ngàn vạn này đúng là chẳng đáng gì. Nhưng vì họ không xem Trình Chính ra gì, nên mới có thể tùy tiện đưa đại cho qua chuyện.

Tôi an ủi anh:
"Không sao đâu, một ngàn vạn cũng đủ dùng rồi."

Dỗ dành xong đóa hoa yếu đuối Trình Chính, tôi liền đổi sắc mặt, căng thẳng gọi quản gia:
"Mới đầu tháng mà sao đã bay mất năm trăm vạn rồi?"
Tôi vừa xem từng mục trên bảng chi tiêu vừa trợn mắt há mồm:

"Gì đây, đá lạnh? Một túi mà ba trăm ngàn? Lấy nước thánh Thiên Đình làm à?"
"Khoan đã, thịt bò gì mà còn tính thêm tiền vé máy bay hơn 1 vạn à?"

Xem xong một vòng, cảm giác lớn nhất trong lòng tôi là—
Đúng là giới tư bản chẳng bao giờ để người nghèo yên.
editor: bemeobosua

Ví dụ như mấy hôm trước họ đặt cho tôi một đôi hoa tai ngọc trai, nhìn thì lộng lẫy nhưng thật ra toàn là nhựa; cái vòng tay hơn năm vạn thì lại chỉ là đồng mạ điện.

Tôi chặn quản gia lại:
"Về sau đừng mua đồ trang sức nữa, tôi không cần."

Có tiền đó chẳng bằng mua chút vàng thật, còn giữ được giá.
Chỉ cần tôi bỏ ra hơn trăm ngàn là đã có thể mua được một đôi ngọc trai đảm bảo không phải hàng giả.

Tức muốn ngất.
Tôi thật sự không có hứng thú với mấy cái giá trị gia tăng do đám tư bản bày ra.

Đến bữa trưa, tôi nhìn chằm chằm Trình Chính đang cắt miếng bò bít tết một cách tao nhã.
Bị tôi nhìn riết, anh ấy bắt đầu thấy khó xử, ngập ngừng đưa nĩa cho tôi:

"Em... muốn ăn à?"
"Không không, anh cứ ăn đi." Tôi nhiệt tình từ chối, mặt đầy mong chờ nhìn anh tiếp.

Trình Chính có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa miếng thịt vào miệng.
"Ngon không?"

Anh gật đầu.
Tôi cười tủm tỉm, giọng dỗ dành:

"Vậy anh thấy miếng hôm nay có gì khác miếng hôm qua không?"
Trình Chính cầm miếng thịt lên nhìn, nhìn rồi lại nhìn, ánh mắt mờ mịt.

Đấy! Anh xem đi! Thịt bò nhà Úc Châu ăn hôm qua với thịt mua tươi hôm nay của nhà tôi, thực chất chẳng khác nhau là mấy.

Vậy thì sao phải chi tiền ngu?
Tư bản à, đừng mong moi thêm được xu nào từ tôi nữa.

Cuối tháng có tiệc sinh nhật của anh trai Trình Chính, buổi chiều tôi gọi quản gia tới, cắn răng mua cho Trình Chính một bộ cài áo và khuy măng-sét trị giá 50 vạn.

Đúng lúc Trình Chính vừa bước vào, tôi dừng công việc trong tay, kéo anh vào:

"Tôi không phải đã nói mấy thứ này toàn là mánh lời lãi của tư bản sao? Mấy hôm trước còn bán hết trang sức của mình mà, giờ lại mua cho tôi mấy thứ này mắc như vậy?"

Tôi đưa mấy mẫu chọn sẵn cho anh xem:

"Tôi không ham mấy thứ này, chỉ là sinh nhật anh trai anh, chắc chắn mời nhiều người quen cũ, mấy người đó đều xem mặt mà sống, không thể để họ chê cười được."

"Riêng tôi thì không sao, ai cũng biết tôi xuất thân nông thôn, không có hàng hiệu cũng là chuyện bình thường. Cùng lắm tôi mắng lại là xong."

Trình Chính bị tôi chọc cười, gập quyển sách lại:
"Vậy thì em cứ mắng, đến lúc đó tôi mắng phụ."

Anh nghiêng đầu, ánh mắt có phần trêu chọc.

Buổi tiệc sinh nhật của anh trai Trình Chính chắc chắn sẽ tụ họp đủ loại người, ai cũng chỉ mong giẫm thêm một phát lên Trình Chính, coi như chúc mừng chủ nhà.

Vì trận chiến này, tôi đặc biệt về quê, học vài chiêu mắng mới từ các bà thím, bà ngoại chiến thần đầu làng.

Khi Trình Chính bước vào, tôi đang thử từng màu son một cách tỉ mỉ.
Anh ấy nghiêm túc ngó qua một vòng, rút một cây ra:

"Dùng cây này đi."
Tôi rút ra cây khác, đổi lại:

"Không, dùng cây này."
Trình Chính nhẹ nhàng thoa son lên môi tôi, động tác rất dịu dàng.

Tôi soi gương chỉnh lại, mặt mãn nguyện:
"Đỏ chính cung, ai tô vào cũng lập tức khí chất ngút trời. Hôm nay nhất định phải dùng màu này để áp đảo."

Trình Chính khẽ cười, đưa tay quệt nhẹ môi tôi, rồi bôi lên môi mình:
"Thế thì tôi cũng dùng màu này... để áp đảo cùng em."

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
bemeobosua • 1 tháng trước

HAY KHOM ACEE

admin • 1 tháng trước

qua hayy

‹ ›
A A