Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 3 - Cây liễu và hồn người chết dại

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Nghe ông ăn mày nói vậy, mọi người ngơ ngác chẳng hiểu gì, anh con trai bà Đoan chạy lại gây sự nói: - Này mày quân ăn mày ở đâu vào đây ăn nói bố láo, mẹ tao chết can hệ gì đến mày mà mày chặn được Ông ăn mày lại nói: - Tôi không cản đường thì cái xe tang này cũng chẳng đi nổi đâu. Nói rồi ông ăn mày lại đứng tránh sang một bên nhìn đoàn người đưa tang tội nghiệp cố gắng đẩy mà cái xe vẫn không chịu lay chuyển. Bất ngờ hơn một cơn gió to thổi từ trên dốc xuống làm cái xe tang từ từ trôi ngược trở lại phía sau con cháu không ai cản được chỉ có ông lão ăn mãy chạy đến giữ lấy hai càng xe thì nó mới không trôi đi nữa. Bà tôi lúc này mới bước đến rỉ tai nói với anh con cả của bà Đoan cái gì đó. Anh ta nghe xong lại thấy quả thực có chuyện lạ diễn ra nên đành thay đổi thái độ bước đến nói với ông ăn mày: - Nãy cháu có hơi quá lời bác bỏ qua cho, lúc tang gia bối rối nhà cháu có gì không hay không phải bác đừng để bụng Ông ăn mày không để ý đến lời nói ấy mà ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cái xe tang một lúc sau mới bảo: - Truyện ấy tôi không để bụng làm gì, nhưng các anh các chị tệ quá mẹ mới chết đã đòi chia chác đánh cãi chửi nhau. Mẹ các anh phát bệnh dại còn không biết, để đến lúc chết cũng không được yên lòng. Nay nếu nghe tôi thì đừng đưa tang nữa mà đem áo quan về, mười hai giờ đêm hôm nay động thổ Anh con trai nghe thấy ông bảo vậy thì phân vân lắm, đã đưa ra đến đường rồi còn quay trở lại, trần đời chẳng ai làm thế rất kị. Nhưng cái xe tang cứ ì ra không đi được như có người cản. Cuối cùng không biết làm cách nào, họp bàn với anh em trong họ một hồi. Mọi người thử quay đầu xe tang lại kéo xem có đi được không, thì cái xe lại lăn bánh bình thường. Dù ban nãy cả hơn mười mấy người không đẩy được, mà giờ chỉ cần một người kéo xe là cái xe lại nhẹ nhàng lăn bánh. Ai cũng xì xào to nhỏ bảo “ vậy thì ông ăn mày nói phải rồi”. Chẳng còn cách nào khác. Trời không cho trôn ở ngoài thì có cố cũng không được, không nghe còn bị trời đánh cho thì khổ. Nên đoàn đưa tang quay đầu trở lại khiêng bà Đoàn đặt quan tài vào trong sân. Ông ăn mày bắt con cháu để nguyên cái bạt giông ngoài sân giữ bóng mát, rồi đốt bó nhang to cắm vào thân cây chuối để ở đầu áo quan. Bát cơm quả trứng phải để nguyên trên nắp, mọi người đứng xem đông lắm. Mãi đến khi đêm xuống rồi, chó xung quanh xóm trong làng chẳng hiểu sao đều không con nào dám sủa. Mà cụp đuôi chui hết vào xó bếp hay gầm giường. Ông ăn mày lúc này mới giới thiệu, ông tên là Phó Nhật Long, người làm nghề phù thuỷ biết tiếng vẫn gọi là Nhực Lùng. Ông học đạo trong núi Nham đến nay đã hơn bốn mươi năm mới đi ngao du làm phúc cứu đời. Nay mới lưu lạc đến đây, thầy phủ thuỷ có nhiều loại, loại ăn xương uống máu, nuôi âm binh, loại luyện bùa ngải hại người. Loại biết bùa lỗ ban, biết phép phù thuỷ tìm long mạch thông thạo địa lý phong thuỷ chuyên đi tìm nơi an nghỉ để phát đường danh lợi cho con cháu. Có loại lại biết dùng bùa để cứu người được bề trên sai xuống bắt làm việc âm. Còn có loại lừa gạt dân chúng múa may quay cuồng để thu tiền loại ấy là thầy dởm. Còn có một loại nữa, chọn nơi yên bình tu tập thành phép, rồi đi ngao du bốn biển có duyên thì cứu vô duyên thì đi. Họ không mặc áo quần lành, không trồng lúa gạo cũng chẳng sát sinh. Đi đến đâu xin ăn rồi làm việc để trả ơn, không hám danh lợi không sở hữu tiền bạc. Lúc nào cũng ở trong bộ dạng chẳng khác nào kẻ ăn mày. Đó chính là ông Nhật Long này vậy, ngay ngày đầu tiên đến đây. Ông đã bấm ra nhà này sớm muộn sẽ có tang, thời điểm ấy bệnh dại chưa phát tiết mạnh mẽ. Ông có thể giúp người bệnh ra đi được thảnh than hơn, nhưng vì bị anh con trai đuổi nên đành chịu. Vì thế bá Đoan khi chết đi phải chịu cảnh vật vã đau đớn hành hạ nhìn bức ảnh thờ chụp lúc bà mới mất thì sẽ rõ. Căn bệnh đã hành hạ đến thế nào, ông Long tiến đến áo quan bảo con cháu đúng mười hai giờ khuya khiêng cái áo quan ra vườn. Ở đấy đã có cái hố huyệt được đào từ trưa. Đặt vừa đủ cái áo quan xuống dưới sâu tầm một mét tám, sau đó người nhà còn cẩn thận rắc vôi bột xuống để tiệt trùng. Cuối cùng xong xuôi, con trai trưởng của bà Đoan cầm một cái đèn dầu đi đầu, sáu người khiêng quan đi sau nhẹ nhàng đặt quan tài xuống trước sự chứng kiến của mọi người. Bà tôi cũng có mặt ở đó để chứng kiến cảnh tượng đám tang lạ lùng này, ông Long gọi bà tôi lại nhắn nhỏ một câu vào tai bà tôi. Bà gật gật đầu xong, thì bất ngờ trời nổi sấm. Ông Long bảo con cháu mau mau thả bà Đoan xuống hố rồi lấp đất lại, mộ không được đắp nấm mà phải đắp bằng. Không đặt bia gì cả vì bà Đoan chết rất độc, mộ dễ bị trời đánh nên phải làm thêm một cái đám tang giả khác để lừa thiên lôi trên trời. Nghe ông Long nói những lời huyền hoặc quá có người tin có người không nhưng chẳng ai dám cãi. Vừa lấp đất xong, mộ chỉ hơi nhô lên một chút. Thì trời đổ mưa to, ông Long lấy từ trong tay nải ra một cái cây trồng xuống bên trên mộ. Một cây liễu, vốn dĩ chẳng ai trồng liễu trong nhà vì loại cây này nặng tính âm. Người ta chỉ trồng nó ở những nơi nghĩa địa hoặc các bờ hồ bờ ao cho lá rũ xuống mặt nước làm cảnh. Chứ thường chẳng ai trồng liễu trong vườn vì nó không phải cây ăn quả, lại mang dáng vẻ rất buồn bã ảo não mỗi khi nhìn vào. Và thường mang một điềm gì đó không may, chí ít là với người làng tôi là như vậy. Vì trời mưa lớn quá mọi người ai cũng bỏ về nhà người ấy, trong lúc dọn dẹp đồ đạc ông Long tiến lại nói chuyện với con trai cả bà Đoan: - Nhà này đất này tôi đã chôn mẹ anh ở đây, nhưng ngày mai vẫn phải làm lễ đưa ma như bình thường. Nhưng bên trong đặt một cây chuối, ra đến bãi tha ma vẫn đắp mộ hẳn hoi con cháu phải khóc. Nhưng ngày mai anh nhất định không được chống gậy đi trước mà sẽ có người khác đi thay anh. Tôi bảo thật đất này anh có tiền thì nên để không làm nơi thờ tự, hoặc dọn ra chỗ khác mà ở đừng ở đây. Cũng đừng bán cho ai kẻo mang hoạ cho người ta đấy.Âm hồn người chết còn chưa được thanh thản, tôi trồng cây liễu ấy là để đánh dấu mộ mẹ anh, cũng như mai sau cây lớn, nó sẽ che đi mắt người trời không sai thiên lôi đánh xuống. Bà nhà anh sống độc mồm độc miệng, mỗi lẫn nói cứ ngửa mặt lên trời mà chửi. Ấy là phạm huý đấy

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A