Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 17 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Một nhân viên phục vụ dìu một bà lão bước vào.
Chính là người giúp việc năm xưa đã tráo đổi con lần hai.

Bà ấy nước mắt đầm đìa nhìn mẹ tôi:
“Thưa bà, tôi là Tạ Phương, chị Tạ đây.”

Mẹ tôi nhận ra bà ấy, giật mình:
“Chị Tạ? Sao chị lại tới đây?”

“Tôi đến để xin nhận tội với bà và ông Giang. Năm đó, con gái tôi lỡ dại chưa chồng mà chửa, tôi nhất thời nảy lòng ác, đã tráo đổi đứa bé với con gái bà.”

“Sau đó, tôi từ chức giúp việc, định đưa đứa bé về quê nuôi. Nhưng vừa xuống ga tàu thì con bé bị lạc.”

“Đứa bé ấy có một nốt ruồi son ở thắt lưng, bà nhất định phải tìm lại nó…”

Bà lão vừa nói vừa khóc lả đi, bất tỉnh tại chỗ.

editor: bemeobosua

Nhân viên phục vụ vội vàng dìu bà đến ghế bên.
Gương mặt mẹ nuôi tôi lúc này càng thêm điên dại, đột nhiên rút d.a.o ra đ.â.m thẳng vào ba tôi.
Cả sảnh tiệc rơi vào hỗn loạn.

Ba tôi đau đến mức méo mặt, ngũ quan co rúm lại.
Mẹ nuôi gào lên, khuôn mặt vặn vẹo:
“Ông biết rõ con gái mình đã mất tích từ lâu, vậy mà cứ lừa tôi! Còn nói đợi vợ ông ch.ết rồi sẽ cưới tôi, ba người chúng ta sẽ sống với nhau như một gia đình… toàn là lừa tôi!”

Cảnh sát và xe cấp cứu đến gần như cùng lúc.
Mẹ nuôi tôi chỉ vừa được tại ngoại chưa đầy một ngày… lại vào trại lần nữa.
Ba tôi được đưa đi cấp cứu.

Mẹ tôi lạnh lùng bảo:
“Nếu ông ấy không tỉnh lại thì rút ống luôn đi.”

Nhưng… số ba tôi lớn.
Không ch.ết.
Chỉ là phát sinh biến chứng, giờ nằm liệt, không tự đi lại được, còn nói năng thì ngọng nghịu như vừa bẻ gãy mấy chiếc răng.

Ra viện rồi, mẹ tôi đích thân chăm ông.
Từ ngày đó, lần nào tôi gặp ba, mặt ông cũng sưng húp như bị ong đốt.

Tôi làm bộ hỏi mẹ đầy quan tâm trước mặt ông:
“Mẹ có đau tay không?”

Mẹ tôi cong môi cười nhàn nhạt:
“Không sao, mẹ đâu có ngu. Mẹ dùng đế dép đánh mà.”

Tôi lắc đầu bật cười, ngồi xuống ăn sáng.
Ăn xong còn phải đi làm kiếm tiền nuôi nhà nữa chứ.
Dưới sự ủng hộ của mẹ, tôi tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp nhà họ Giang.
Tôi cũng hủy hôn với Thẩm Hoài Cảnh.

Anh ta và Giang Diệc dây dưa không rõ ràng, gây đủ loại thị phi cho nhà họ Thẩm, cuối cùng bị đá bay khỏi công ty.
Anh ta bị điều sang châu Phi.

Trước khi đi nhất quyết đòi gặp tôi một lần, bảo là có khi không về được nữa.
Xin lỗi, liên quan gì đến tôi?

Tôi trực tiếp sai bảo vệ khu biệt thự đuổi cổ anh ta. Nếu không đuổi được thì gọi 113, à nhầm, 110.

Cả cái “miệng” lẫn cái “tay” tôi đều nói rõ: Thẩm Hoài Cảnh hết hào quang nam chính rồi.
Tôi khẽ cong môi. Phải, câu đó chuẩn đấy.
Tập đoàn Giang thị bây giờ… đang dần vượt mặt Thẩm thị.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A