Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 18 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước

Lúc tôi ra bãi đậu xe, Giang Diệc bất ngờ lao từ bên cạnh tới.
Cô ta kéo tay tôi, vừa khóc vừa van xin:
“Giang Phan, em giúp chị khuyên mẹ được không, để chị về nhà…”

Tôi hất tay cô ta ra:
“Mẹ nào? Mẹ chị sắp ra tòa rồi, căn nhà bà ấy ở chỉ là nhà thuê, giờ chắc bị chủ nhà đòi lại rồi. Muốn quay về thì tự đi tìm bà ấy với chủ nhà mà nói chuyện.”

Giang Diệc bỗng gào lên, giọng cao vút:
“Không phải bà ta! Bà ta không phải mẹ tao! Tao nói là nhà họ Giang! Tao là đại tiểu thư của Giang gia, các người dựa vào đâu mà đuổi tao ra ngoài?!”

Tôi cười khẩy:
“Ồ, đại tiểu thư Giang gia? Có cần đi xét nghiệm ADN không?”

Cô ta ngồi thụp xuống đất, gào khóc như trời sập.
Bảo vệ cuối cùng cũng chạy tới.
Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.

editor: bemeobosua

Giang Diệc lao đến định nhào vào xe tôi, nhưng bị bảo vệ chắn lại.

Cô ta gào lên:
“Tao vô tội! Tao cũng là nạn nhân! Tao thật sự không biết gì cả!”

Tôi nhặt xấp ảnh đặt trên ghế phụ, ném qua cửa kính cho cô ta.
Là ảnh cô ta từ bé đến lớn chụp cùng mẹ nuôi tôi và ba tôi.
Từng tấm một, cả ba người họ đều cười rạng rỡ như một gia đình thật sự.

Họ từng đi công viên giải trí, thủy cung, cùng nhau thổi nến sinh nhật, chơi trò gia đình.
Cô ta biết cả.
Biết mình là con của tình nhân.
Biết mẹ ruột mình từng đối xử với tôi thế nào.

Vậy mà vẫn dám mở miệng nói mình vô tội?
Vậy tôi… sao lại không được hận?

Sau đó, trong buổi cắt băng khánh thành một khách sạn mới của Giang thị, có người từ sân thượng tòa nhà bên cạnh nhảy xuống.

Cùng lúc đó, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:
[Dù sao tao cũng không muốn sống nữa, trước khi ch.ết phải làm mày xui cái đã, cho cái khách sạn mới này gặp vận đen.]

"Miệng" nói:
“ "Tay" bảo tôi nhắc cậu, cô ấy từng làm đại lý bảo hiểm B, môi giới bất động sản, telesale, từng làm phục vụ nữa cơ.”

Khách sạn chúng tôi an ninh tốt, cô ta không thể vào được, nên đành đi sang tòa nhà bên cạnh tìm đường tự sát.
Nói thật, tôi cũng cạn lời.

Sau khi vụ án của mẹ nuôi được tuyên án, tôi nhận tin:
Bà ta tự hủy hoại bản thân trong tù, đã hoàn toàn phát điên.

Ác giả ác báo, quả không sai.
Tôi quay sang nói với "Miệng" và "Tay":
“Cuối cùng cũng hả giận rồi.”

Nhưng… không có ai đáp lại tôi.
Hai cô gái xuyên không sống trong thân thể tôi, "Miệng" và "Tay" đã biến mất.

Mãi đến ba năm sau, tôi quen được hai người bạn.
Một người từng làm product manager.
Người kia từng làm đại lý bảo hiểm B, môi giới bất động sản, telesale, từng pha cà phê thuê…

Tôi vừa khóc vừa cười.
Hai cô ấy ở bên tôi, cùng tôi cười phá lên như mấy đứa ngốc.
Ba đứa dở người, cùng nhau sống tiếp.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A