Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 16 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Phải đến tận ngày tổ chức lễ đính hôn, tôi mới gặp được người giúp việc cũ của nhà họ Giang, cũng chính là mẹ ruột thật sự của Giang Diệc, người đã một lần nữa tráo con sau khi mẹ nuôi tôi làm điều đó lần đầu.

Lễ đính hôn được tổ chức tại khách sạn thuộc tập đoàn Giang thị.
Khách mời tấp nập kéo đến, gấp mấy lần hôm sinh nhật.
Hai bên sân khấu, màn hình lớn liên tục phát ảnh của tôi với Thẩm Hoài Cảnh.

Giang Diệc bước lại gần, nhìn lên màn hình rồi cười khẩy:
“Sao chẳng thấy ảnh em chụp chung với “em rể tương lai” đâu nhỉ?
Đính hôn thì sao chứ, em mãi mãi không bao giờ có được trái tim của anh ấy.”

Nói rồi, cô ta buông tay làm rơi ly rượu, vang lên một tiếng “choang!” vang dội. Mang theo vệt rượu đỏ loang trên chiếc váy trắng tinh.
Giang Diệc lại bắt đầu show diễn "mỹ nhân mong manh tổn thương", vẻ mặt tội nghiệp, thân thể yếu mềm, nhưng lại cố tỏ ra kiên cường.

Tôi chỉ mỉm cười nhìn cô ta, một nụ cười đầy ẩn ý.
Thẩm Hoài Cảnh hớt hải chạy tới, ánh mắt mọi người dần dần đổ dồn về phía chúng tôi.

Mẹ tôi nhanh tay kéo Giang Diệc lại, chau mày thật nhẹ như thể không muốn ai phát hiện: “Sao lại bất cẩn thế, mau đi thay bộ khác đi con.”

Sau đó, mấy cô bạn từng gọi tôi là “quê mùa” trong tiệc sinh nhật lập tức bu quanh bảo vệ Giang Diệc, hộ tống cô ta rời khỏi hiện trường.

Toàn là mấy đứa lớn lên trong hào môn, ai chẳng biết nhìn tình hình mà chọn phe?
Thẩm Hoài Cảnh và Giang Diệc thậm chí chẳng kịp nói với nhau một câu.

Anh ta tiến tới gần tôi, mắt ngầu đục như sắp nổi bão, nghiến răng từng chữ:
“Tôi đã đính hôn với cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”

Nhìn gần mới thấy… mặt anh đúng là hơi to thật.

Tôi chậm rãi trả lời:
“Cũng không muốn gì. Chỉ là… tôi muốn ánh hào quang nam chính của anh thôi.”

Thẩm Hoài Cảnh bật cười lạnh lùng:
“Giang Diệc dịu dàng lương thiện, cô còn chẳng bằng một phần vạn của cô ấy.”

Đúng lúc đó, cuối cùng tôi cũng thấy một bóng người quen thuộc bước vào đại sảnh.

editor: bemeobosua

Tôi rộng lượng chỉ điểm:
“Mẹ ruột của bảo bối Giang Diệc nhà anh tới rồi đó.”

Bà ấy lao đến chỗ ba tôi, túm lấy cổ áo ông, mắt đỏ rực hét lớn:
“Ông giấu Giang Diệc đi đâu rồi? Con bé là con ruột của chúng ta mà!”

Toàn hội trường bỗng rơi vào im lặng tuyệt đối.
Âm nhạc cũng bị cắt.
Giang Diệc vừa thay đồ bước vào.

Bạn của cô ta chỉ tay nói với mẹ nuôi tôi:
“Đây chính là Giang Diệc.”

Mẹ nuôi tôi lập tức lao đến, lật váy cô ta lên, tìm dấu sau lưng, động tác liền mạch nhanh gọn, không ai kịp cản.

Bà ta gào khóc điên cuồng:
“Mày không phải con tao! Mày không phải Giang Diệc! Con gái tao có nốt ruồi son ở eo!”

Bảo vệ rốt cuộc cũng chạy đến, nhanh chóng khống chế mẹ nuôi.

Mẹ tôi tròn mắt nhìn ba, giọng đầy hoài nghi:
“Ông Giang, chuyện này là sao?”

Sắc mặt ba tôi y chang táo bón ba ngày không giải quyết được, chỉ tay vào mẹ nuôi hét to:
“Bà ta điên rồi! Lời của bà ta cũng tin à? Hơn nữa… bà ta bị tạm giam cơ mà, sao lại mò được tới đây?”

Mẹ tôi nhíu mày:
“Đừng có đánh trống lảng. Gì mà “con gái ruột của các người”? Ý ông là… bà ta là tình nhân của ông? Sinh cho ông một đứa con gái rồi âm thầm tráo đổi? Để con của bà ta được nuôi nấng cưng chiều trong nhà tôi, còn con gái tôi thì bị bà ta ngược đãi từ nhỏ?”

Mẹ tôi vừa dứt lời, sự thật liền bị bóc trần trước mặt tất cả.
Khách khứa đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều hóng hớt cực độ.

Tôi "vô tình" chuyển sang màn hình tiếp theo, chiếu một loạt trò thân mật của Giang Diệc với các “nam chính” khác nhau.
Trên màn hình, từng gương mặt đàn ông lần lượt hiện ra.

Có một người được làm mờ mặt, nhưng ba mẹ tôi chỉ nhìn qua đã biết là ai.
Chát! — một cái tát như trời giáng hạ xuống mặt ba tôi.
Mẹ không kiềm được giận dữ.

Thẩm Hoài Cảnh ch.ết trân nhìn màn hình, cằm gần như rớt xuống đất.
Tôi lại nhẹ giọng “rắc muối” lên vết thương:
“Đúng là tôi không bằng Giang Diệc của anh. Nhìn mấy biểu cảm với tư thế kia, tôi làm không nổi.”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A