Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 15 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Về sau, lần nào Giang Diệc cũng dùng chiêu cũ ấy, lần nào cũng thành công rực rỡ.
Nam chính rõ ràng là hình mẫu tinh anh giới thương trường, vậy mà cứ hễ đứng trước mặt nữ chính là như bị trúng bùa, có thể vì cô ta mà bỏ luôn chuyện làm ăn.

Sau vài lần bị hủy hẹn vô cớ, tôi lại lên tiếng phản đối với bố mẹ.
Lần này, tôi còn chủ động thuyết phục thêm vài cổ đông và quản lý cấp cao khác cùng đứng về phía mình.

Dự án hợp tác đồ ăn chế biến sẵn với Thẩm thị, thế là tan thành mây khói.
Giang Diệc rất vui, vì cô ta đã phá hỏng được dự án của tôi.
Bố tôi cũng rất vui, bởi vì tôi không làm nên chuyện, ông có cớ để không giao phòng ban lớn cho tôi, lại còn có lý do “chính đáng” để điều tôi xuống cơ sở “rèn luyện”.

Còn tôi với mẹ, lại càng vui hơn.
Mọi việc đang đi đúng hướng, y như kế hoạch của chúng tôi.
Thẩm Hoài Cảnh vì Giang Diệc mà đánh mất thêm một mối hợp tác.

Mẹ tôi liền hẹn mẹ nhà họ Thẩm ra uống trà, tỏ ra khó xử nói:
“Chị à, tôi có hai đứa con gái… thật chẳng biết nên mở miệng thế nào cho phải.”
Mẹ Thẩm thuận miệng hỏi lại:
“Là Phan Phan hay Diệc Diệc, xảy ra chuyện gì rồi?”

Mẹ tôi chỉ nói nửa chừng, đủ để đối phương tự tưởng tượng tiếp:
“Hồi đó mà đính hôn cho Diệc Diệc với Hoài Cảnh thì hay rồi, mấy người lớn chúng ta cũng chẳng cần làm chuyện chia cắt uyên ương.”

Tôi dẫn Giang Diệc đi ngang qua phòng trà, vừa hay nghe được hết đoạn đối thoại ấy.
Mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, giơ tay định đẩy cửa bước vào, nhưng lại cố kìm nén, rồi vội vã rời khỏi biệt thự.

Quả nhiên, Thẩm Hoài Cảnh mở lời muốn hủy hôn với tôi.
Nhưng bố mẹ Thẩm không những không đồng ý, ngược lại còn đề nghị tổ chức một buổi tiệc đính hôn thật linh đình.

Hai bên gia đình ngồi lại với nhau bàn chuyện chi tiết.
Tôi giả vờ ngây thơ hỏi:
“Sao trước đây không tổ chức? Đính hôn đâu phải việc bắt buộc?”

Mẹ Thẩm che giấu vẻ lúng túng, dịu dàng nói với tôi:
“Phan Phan à, trước kia cha con thằng bé bận quá, nên mới chậm trễ. Giờ cô đã nói với họ rồi, đính hôn là phải tổ chức đàng hoàng.”

Tôi liếc qua Thẩm Hoài Cảnh và Giang Diệc, một người thì cúi đầu ấm ức, một người thì ánh mắt đau lòng như thể tim bị khoét mất một góc.
Tôi thấy buồn cười không chịu được.

editor: bemeobosua

Nam chính nếu thật sự yêu nữ chính đến vậy, sao không dám đứng lên phản đối chuyện đính hôn với tôi?
Chẳng qua là giờ tôi đã đứng vững ở nhà họ Giang, có khả năng kế thừa sản nghiệp, nên hắn mới ráng cắn răng nhịn để mưu lợi thôi.

Nhà họ Thẩm đề nghị tổ chức lễ đính hôn lúc này, cũng chẳng phải vì yêu quý gì tôi, mà là muốn buộc chặt quan hệ với nhà họ Giang.

Bởi vì mấy tháng nay, thị phần của Giang thị đang tăng không ngừng.
Trong khi Thẩm thị thì ngược lại, do người phụ trách liên tục hủy hẹn các buổi thương đàm, khiến họ mất liền mấy đối tác lớn, thiệt hại không hề nhỏ.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A