Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 14 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi cố gắng tranh thủ mọi cách để thuyết phục mẹ giao dự án này cho mình.
Sau đó, mẹ lại ra mặt thuyết phục ba.
Ba đồng ý, lập tức lập một nhóm hỗ trợ cho tôi.

Tổ trưởng thì trơn như cá mỡ, nói năng trơn tru bao nhiêu thì năng lực thực tế lại lèo tèo bấy nhiêu.

Ba thành viên còn lại, một người suốt ngày mắt thâm quầng ngáp ngắn ngáp dài, một người dán mắt vào màn hình máy tính nhưng hồn như treo cành cây, còn người cuối thì loanh quanh đi xin việc để làm nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi tra hồ sơ đánh giá hiệu suất làm việc hai tháng gần nhất của cả bốn người, không ai thoát khỏi danh sách “chuẩn bị bị đào thải”.

“Miệng” thay tôi gào lên giận dữ:
“Ba sắp cho con cái tổ này là muốn nhìn thấy hợp tác giữa chúng ta với Thẩm thị đổ bể sao?!”

Ba lại bày ra dáng vẻ đường đường chính chính:
“Phan Phan, ba chỉ muốn thử thách con một chút thôi, ba tin con sẽ không khiến ba thất vọng.”

“Miệng” đáp lại ngay:
“Tất nhiên rồi, nếu con làm tốt thì ba định thưởng gì cho con đây?”

Ba nhíu mày, không trả lời ngay.
“Miệng” tiếp tục gợi ý:
“Hay là thế này, cho con quyền quản lý một phòng ban đi, tài chính, nhân sự hay kinh doanh đều được.”

Ba nhíu mày chặt hơn nữa, trả lời lấp lửng:
“Con cứ hoàn thành tốt dự án này rồi tính tiếp.”

Tôi coi như ông đã đồng ý:
“Vậy thì quyết thế nhé.”

Tôi gọi cả tổ bốn người kia đến họp.
Làm thì làm cho ra hồn, không muốn làm thì xin mời ra đi, nhường chỗ cho người muốn làm.

Thời buổi này, tốt nghiệp xong thất nghiệp là chuyện cơm bữa, bao nhiêu người vẫn đang mòn mỏi chờ một cơ hội.
Tôi phân công công việc rõ ràng, đặt ra thời hạn cụ thể.
May mà cuối cùng ai cũng kịp hoàn thành đúng hạn.

Tôi mới tạm yên tâm, bắt đầu giao cho họ những phần việc quan trọng hơn.
Thẩm thị gửi dự thảo hợp đồng hợp tác.
Bên pháp lý công ty đã kiểm tra xong, nhưng tôi vẫn cẩn thận đọc từng chữ một.
Hai “người xuyên không” trong đầu tôi cũng cùng nhau đưa ra ý kiến chỉnh sửa.

Hợp đồng sửa đi sửa lại nhiều lần, cuối cùng Thẩm thị nhượng bộ một bước, xác lập rõ ràng quyền và nghĩa vụ của hai bên, cùng điều khoản xử lý vi phạm.
Hôm ký hợp đồng, Thẩm Hoài Cảnh không xuất hiện.

Bởi vì Giang Diệc bị trật chân, anh ta không chỉ gọi bác sĩ gia đình đến mà còn phải đích thân ở bên chăm sóc.
Trợ lý của anh ta liên tục gọi điện loạn cả lên, mấy người khác bên Thẩm thị thì thấy tôi nhìn qua đều tránh ánh mắt đi.

Tôi cụp mắt xuống, giấu đi tia mỉa mai trong đáy mắt.
Chỉ là sáng nay ra cửa nói với Giang Diệc mấy câu, chị ta liền nghĩ mọi cách cản trở tôi ký hợp đồng với Thẩm Hoài Cảnh.

Tôi đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, coi như nể mặt Thẩm thị đủ rồi, sau đó phất tay áo giận dữ rời đi.

“Bàn tay” giơ ngón cái khen ngợi.
“Miệng” thì tấm tắc:
“Cưng à, cậu trưởng thành rồi đấy, làm tốt lắm.”

Tôi cố ý chọc tức Giang Diệc, để chị ta ra mặt cản trở việc ký hợp đồng.
Không phải vì tôi nghĩ thực phẩm chế biến sẵn là xấu, mà là nó không phù hợp với nhà họ Giang.

Chúng tôi làm dịch vụ ăn uống, khách đến nhà hàng là muốn được ăn một bữa đồ tươi, món nóng xào tại chỗ.
Giờ mà dùng đồ đóng gói sẵn để phục vụ, chẳng khác nào tự tay đập nát cái bảng hiệu mình gây dựng bao năm!

Thế nhưng trong nguyên tác truyện, tất cả mọi người đều quay xung quanh nam chính, ban lãnh đạo nhà họ Giang cũng như đeo kính râm, chẳng ai chịu nhìn thấy vấn đề rõ rành rành trước mắt.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A