Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 7 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Vào ngày sinh nhật, cả căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy và thanh nhã.
Mẹ mời đầu bếp và nhân viên phục vụ từ khách sạn năm sao tới, quyết tâm mang đến cho mọi người cảm giác như đang ở nhà mình.

Bà còn bảo Giang Diệc dắt tôi đi làm quen với nhiều bạn bè hơn.
Không ngoài dự đoán, tôi rất nhanh đã bị cô lập.

“Chậc chậc chậc, từ đâu chui ra con nhà quê thế kia, cũng đòi đứng cạnh Giang Diệc à?”

“Giang Diệc là đại tiểu thư nhà họ Giang, là ba mẹ Giang thấy cô đáng thương mới tốt bụng nhận nuôi, chứ không phải để cô tranh giành đồ với Giang Diệc đâu nhé.”

“Đúng thế, nhìn lại mình đi, có xứng không?”

Tôi bật cười nhạt, tự mình tung đòn:
“Chị à, chị không nói cho mấy người bạn của chị biết thân phận thật của tôi sao? Nhỡ đâu các cô ấy đắc tội với người không nên đắc tội thì ai gánh?”

Trong mắt Giang Diệc thoáng qua vẻ chột dạ, cô ta định lảng đi:
“Thôi, chuyện này không nhắc nữa, sau này Phan Phan chính là em gái ruột của chị.”

Tôi cười lạnh:
“Tôi với chị đúng là không hề có quan hệ máu mủ.”

“Giang Phan!”

Giang Diệc gào lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Nhưng xung quanh đã có người chú ý.

Cô ta vội đổi sắc mặt, dịu dàng nói:
“Đều là chị em với nhau, không cần phân biệt.”

Nhưng tôi lại cố tình nói tiếp:
“Mẹ ruột của chị đánh tráo tôi và chị, để chị được sống sung sướng trong nhà họ Giang, còn tôi thì bị hành hạ mỗi ngày, thậm chí còn thường xuyên bị bỏ đói.
Giờ tôi đã về, bố mẹ vẫn giữ chị lại trong nhà, chỉ chuẩn bị kiện mẹ ruột chị thôi. Vậy mà chị còn để bạn bè chị mắng tôi?”

“Đừng nói nữa!”

Giang Diệc vội vã bịt miệng tôi lại, tôi lập tức giữ tay cô ta.
Cô ta được nuông chiều từ bé, còn tôi thì làm việc tay chân từ nhỏ, thể lực hoàn toàn khác nhau.

“Chị à, tôi vẫn chịu gọi chị là chị, vẫn có thể lấy đức báo oán. Nhưng chị có bao giờ xem tôi là em gái chưa?
Chị sẽ không, chị chỉ biết nói xấu tôi trước mặt bạn bè mình.”

Giang Diệc vùng vẫy không ngừng:
“Buông tay ra! Mọi người đang nhìn đấy!”

Thấy ba mẹ đang đi tới, tôi buông cô ta ra.

editor: bemeobosua

Nhưng, tay tôi chưa chắc đã nghe lời tôi.
“Bàn tay” lật ngược hai cánh tay của Giang Diệc, khóa ra sau lưng cô ta, y như cảnh sát bắt trộm.

Sắc mặt ba tôi sa sầm, nghiêm khắc nói:
“Con đang làm gì vậy? Mau buông chị con ra!”

Xem ra hình tượng "đứa bé đáng thương" mà “miệng” tôi dày công dựng lên, sắp sụp rồi.

Miệng tôi cũng bật ra tiếng cười lạnh:
“Ba, mẹ, nếu hai người không cần tôi nữa, tôi có thể rời đi.
Nhưng đã đưa tôi về rồi, thì đừng coi tôi như trò đùa.
Nếu không phải vì hai người cứ lập lờ nước đôi, thì chị ấy dám trước mặt bạn bè bôi nhọ tôi, để cả đám người cùng nhau bắt nạt tôi sao?”

Mẹ tôi kinh ngạc:
“Phan Phan, con nói gì vậy?”

Tôi liếc sang đám bạn của Giang Diệc:
“Bọn họ chửi tôi là đồ nhà quê, nói ba mẹ vì thương hại mới nhận nuôi tôi, còn bảo tôi nên soi gương lại.”

Mẹ tôi lập tức nổi giận:
“Con là con gái ruột duy nhất của mẹ, ai dám bắt nạt con, tức là chống lại mẹ!”

Cơn giận đó rõ ràng là nhằm vào người ngoài.

Bố tôi định dàn xếp:
“Trẻ con đùa giỡn thôi mà, chẳng có gì nghiêm trọng cả.”

Mấy người lớn xung quanh lập tức hùa theo, bắt con mình xin lỗi tôi.
Đám người kia miễn cưỡng nói xin lỗi.
Ánh mắt họ nhìn Giang Diệc không còn thân thiết nữa, mà đầy oán trách và xa cách.

Tay tôi lúc này mới buông Giang Diệc ra.
Cô ta lập tức xoa tay, khóe mắt đọng giọt lệ, như sắp rơi xuống đến nơi, nhìn trông cũng tội lắm.
Nhưng mà, thì sao chứ?
Đáng đời.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A