Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 6 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Ba quay sang nói với mẹ: “Năm nay vẫn như mọi năm, tổ chức tiệc sinh nhật cho Diệc Diệc ở nhà, mời thêm nhiều bạn bè đến chơi.”

Mẹ gật đầu: “Được, để em gọi ông Lương với học trò của ông ấy đến đo may lễ phục mới cho Diệc Diệc.”

Trên mặt Giang Diệc không giấu được niềm vui: “Cảm ơn ba mẹ.”

Tôi ngồi bên cạnh như người ngoài, lặng lẽ quan sát bọn họ.

“Bàn tay” tôi khẽ với lấy ly nước, cố tình tạo chút âm thanh.
Mẹ quay sang nhìn tôi, giọng dịu dàng: “May cho Phan Phan một bộ luôn nhé.”

“Bàn tay” tôi buông thõng trước người, mấy ngón tay xoắn lấy nhau đầy bất an.
“Cái miệng” tôi lên tiếng: “Lễ phục đó... có che hết người không ạ? Có phải hở tay hở chân không? Trên người con nhiều sẹo lắm, xấu xí lắm.”
Nói rồi, “bàn tay” kéo cổ áo, vén nhẹ tay áo, lộ ra những vết sẹo chằng chịt.
Không chỉ mẹ, ngay cả ba cũng lộ rõ vẻ xót xa.

Mẹ gật đầu chắc nịch: “Che hết, năm nay ba mẹ con mình đều mặc lễ phục kín đáo. Cũng tiện tiệc sinh nhật Diệc Diệc, chúng ta sẽ chính thức công bố thân phận của Phan Phan.”

Tôi liếc nhìn sang Giang Diệc, thấy đáy mắt cô ta lộ ra sát khí âm u như muốn x.é x.ác tôi ra.
Thấy tôi nhìn, cô ta lập tức thu lại biểu cảm, mỉm cười với tôi, nhưng nụ cười chẳng hề chạm tới đáy mắt.

editor: bemeobosua

Tôi cũng mỉm cười lại, cong cong mắt như thể thân thiết lắm.
Không đợi “cái miệng” ra tay, tôi tự nói: “Mẹ ơi, con chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ. Hay là thôi, con không tham gia tiệc đâu. Con sợ làm mất mặt chị.”

Mẹ cuối cùng cũng nhớ ra, ánh mắt đầy xót xa xen lẫn hối hận: “Phan Phan, hôm đó cũng là sinh nhật con mà. Là ba mẹ sơ suất.”

Sắc mặt ba thoáng phức tạp, dịu giọng dỗ mẹ, rồi mới nói: “Diệc Diệc và Phan Phan cùng tổ chức sinh nhật.”

Mẹ khẽ nhíu mày, gần như không thấy: “Chọn đúng hôm sinh nhật, công bố luôn Phan Phan là con gái ruột của chúng ta, tiện thể mừng sinh nhật luôn.”
Ba cũng nhíu mày, như muốn nói gì đó.

Nhưng vừa chạm phải ánh mắt mẹ, lời đến cửa miệng cũng phải nuốt ngược vào, không phản đối gì.
Tối hôm đó, tôi dậy rót nước.

Trong bóng tối, tôi thấy hai cái bóng đứng ở ban công, liền lặng lẽ bước lại gần.
“Ba ơi, nếu công bố cô ta là con ruột thì chẳng khác nào nói với cả thế giới rằng con là đồ giả.”
“Con đừng lo, ba sẽ nghĩ cách.”

“Mẹ thiên vị quá.”
“Dù gì thì Phan Phan cũng là con ruột của mẹ. Mấy năm nay mẹ vẫn thương con như con gái ruột, dù biết hai đứa bị tráo đổi cũng chưa từng đối xử tệ với con.”
“Con biết chứ. Nhưng con vẫn thấy ấm ức. Con không muốn tổ chức sinh nhật chung với cô ta.”
“Được rồi, ngoan. Phan Phan đã trở về, đây là chuyện không tránh khỏi.”

Tôi lặng lẽ quay về phòng.

“Cái miệng” tặc lưỡi: “Tôi đã nói rồi mà, ba cậu với Giang Diệc chắc chắn có chuyện mờ ám. Không phải con riêng thì cũng là tiểu tam.”

“Bàn tay” run nhẹ.

“Cái miệng” tiếp lời: “Tay với tôi đều cho rằng nên dựng một cái bẫy, hoặc không thì làm cách nào trực tiếp cho mẹ cô nhìn thấy quan hệ giữa hai người đó có vấn đề.”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A