Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 5 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Về đến phòng, tôi thả mình xuống chiếc giường mềm êm như mây, không ngớt lời khen “miệng”:
“Cậu giỏi quá đi mất, mới nói mấy câu mà khiến Giang Diệc nghẹn họng không nói nổi.”

“Miệng” kiêu ngạo đáp:
“Tất nhiên rồi, tôi là sâu đọc truyện hơn chục năm, mấy thể loại thiên kim thật giả tôi đọc nhiều đến thuộc lòng.”

“Đối phó với trà xanh thì phải trà hơn nó, lấy đạo người trả lại cho người mới là đỉnh cao.”

“Chỉ tiếc là cuốn tiểu thuyết này tôi với ‘tay’ xem tua mười lần tốc độ cho nhanh, nhiều chi tiết chưa kịp ngó kỹ. Chỉ nhớ là Giang Diệc là nữ chính, cậu là nữ phụ độc ác.”
“Kết truyện, Giang Diệc thừa kế toàn bộ tài sản nhà họ Giang, gả cho một nam chính còn giàu hơn, đội mũ ‘nữ chủ mạnh mẽ’ nhưng lại sống kiểu vợ bé nhỏ được cưng chiều.”

“Còn cậu? Bị cả thế giới quay lưng, tiếng xấu lan xa, cha mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà, tinh thần hoảng loạn lao ra đường và bị xe đâm ch.ết. Tài xế đó đúng là xui tám kiếp.”

Tôi đã nghe đoạn kết đó từ khi họ xuyên vào thân thể tôi.
Nhưng mỗi lần nhắc lại, tim vẫn co thắt lại.
Chỉ là, nỗi sợ bây giờ không còn chiếm trọn đầu óc tôi nữa. Thay vào đó là phẫn nộ và không cam tâm.

Nếu thiên kim giả là người vô tội.
Vậy tôi thì sao?
Tôi đã làm gì sai?

Tại sao tôi phải chịu đủ mọi đau khổ, lớn lên trong sự ngược đãi, đến khi nhận lại cha mẹ ruột thì vẫn chỉ là bàn đạp cho cô ta? Cuối cùng còn phải ch.ết thê thảm như vậy?

“Tay” run lên một chút, “miệng” lập tức lên tiếng:
“Tay bảo, bọn tôi sẽ giúp cậu. Những thứ trong cái nhà này vốn dĩ phải là của cậu. Thiên kim giả đó dựa vào đâu mà giành?”

Không hiểu sao tim tôi ấm lên. Như có thứ gì đó âm ấm lan tỏa trong lồng ngực.

“Tay” lại run, “miệng” lại nói:
“Tay bảo, theo quan sát của cô ấy thì ba cậu có vấn đề.
“Dựa trên kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của tôi, Giang Diệc hoặc là con riêng, hoặc là bồ nhí.”

Nghe có vẻ điên thật, nhưng không phải không có khả năng.

“Miệng” tiếp tục hiến kế:
“Mẹ cậu chắc là thương cậu thật, dù sao cũng là người mang nặng đẻ đau. Nhưng bố cậu thì chưa chắc có tình cảm gì đâu. Giờ cứ tập trung gần gũi mẹ nhiều hơn, còn lại thì quan sát tình hình.”

“Tay” run lên, “miệng” nói:
“Tay bảo nên kiện mẹ nuôi, đồng thời theo dõi sát ba cậu và Giang Diệc.”

Tôi cảm thấy như mình có thêm hai người bạn, môi bất giác cong lên, cười nhẹ nói:
“Nghe lời hai cậu vậy.”

editor: bemeobosua

Hôm sau, mẹ dẫn tôi đi làm thẻ ngân hàng.
Vừa làm xong, bà đã chuyển vào đó năm trăm nghìn tệ.

Bà nói:
“Con gái mẹ đã khổ suốt bao nhiêu năm, mẹ có làm gì cũng không đủ để bù đắp.”

Cái cảm giác được mẹ thương yêu này… là điều mà hơn mười năm qua tôi hằng mong ước.
Thật tốt quá.

Tôi nghẹn ngào, cố nén nước mắt:
“Không phải lỗi của mẹ… Chúng ta không nên tự trách mình, người nên bị trừng phạt là kẻ gây ra mọi chuyện.”

Mẹ gật đầu:
“Mẹ sẽ bàn lại với ba con, kiện An Tình.”

An Tình chính là mẹ nuôi tôi. Bà ta hồi trẻ cũng từng xinh đẹp, nhưng sinh ra trong gia đình nghèo khó, bố ham mê cờ bạc, mẹ bệnh nặng nằm liệt giường.
Cha mẹ lần lượt qua đời, cuộc sống bà ta mới dễ thở hơn một chút.
Không ngờ lại vướng vào chuyện có thai trước hôn nhân, sinh ra Giang Diệc rồi tráo đổi con.

Tôi lớn lên bên cạnh bà ta bao năm, chưa từng một lần nghe bà ta nhắc đến ba ruột của Giang Diệc là ai.
Chỉ biết rằng, bà ta ngược đãi tôi không thương tiếc.

Đặc biệt là mỗi lần tôi hỏi về ba ruột của mình, bà ta lại như phát điên, đánh chửi tôi còn ác hơn, mở miệng ra là “con tiện nhân”.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A