Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 4 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Trên bàn ăn, đủ món sơn hào hải vị bày ra trước mắt, sắc hương vị đều đủ cả, khiến tôi nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng, chỉ muốn cầm đũa lên ăn cho đã đời.

Nhưng vừa liếc mắt đã thấy vẻ mặt “xem kịch” rõ rành rành của Giang Diệc.
Tay tôi nhẹ nhàng cầm đũa gắp thức ăn bằng đũa công cộng, miệng tôi thì ăn chậm nhai kỹ, tao nhã như đang dùng bữa trong nhà hàng cao cấp chứ chẳng phải ở nhà.
Giang Diệc cứng đờ nét mặt, ánh mắt đầy lửa giận bị dồn nén.
Mẹ thì lại rất hài lòng với biểu hiện của tôi.

Ăn xong, mẹ hỏi tôi:
"Phan Phan, con từng học quy tắc lễ nghi bao giờ chưa?"

Tôi lắc đầu:
"Chưa ạ."

Miệng tôi tự động bổ sung:
"Trước giờ có cơm ăn đã là phúc lắm rồi, toàn ăn như hổ đói, lấy đâu ra dịp học lễ nghi? Hôm nay ăn chậm chút là vì con biết bố mẹ sẽ không để con bị đói nữa."

Mắt mẹ lại đỏ hoe, đầy xót xa.

Giang Diệc cũng đỏ mắt theo, bày ra dáng vẻ tủi thân nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, càng khiến người ta thương.

Ba tôi mở miệng:
"Các con đều là con gái của ba mẹ. Ba mẹ sẽ đối xử công bằng, không thiên vị ai cả."

"Hôm nay Diệc Diệc nhường phòng cho Phan Phan, mà sắp đến sinh nhật Diệc Diệc rồi, ba sẽ chuyển trước 100 ngàn vào thẻ cho con, đến sinh nhật còn có bất ngờ nữa."

Câu cuối là nói với Giang Diệc, mặt mày hiền từ.
Nghe có vẻ công bằng đấy, nhưng từng câu chữ đều khiến tôi buồn nôn.
Ai còn nhớ hôm đó… cũng là sinh nhật tôi?

editor: bemeobosua

Giang Diệc lập tức nín khóc mỉm cười:
"Cảm ơn ba ạ."

Miệng tôi đúng chuẩn "bình trà di động":
"Oa, 100 ngàn sao! Con chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ, không biết phải nhặt bao nhiêu vỏ chai mới đủ ha?”

“Có đủ trả góp mua một căn hộ không nhỉ?
“Con luôn mơ có một căn nhà nhỏ, chỉ cần đủ để ở một mình, không phải lo quỳ giữa phòng khách hay ngủ ngoài ban công nữa."

Mẹ dịu dàng cười với tôi:
"Phan Phan, gửi số tài khoản cho mẹ, mẹ cũng chuyển 100 ngàn cho con, muốn tiêu gì thì tiêu."

Tôi móc ra cái điện thoại cũ mua trên chợ đồ cũ, miệng lại thành thật:
"Mẹ ơi, con không có tài khoản ngân hàng, Alipay hay WeChat được không ạ?"

Mẹ quay đi lau nước mắt, rồi quay lại mỉm cười:
"Không sao, mai mẹ dẫn con đi làm thẻ, tiện mua luôn cái điện thoại mới."

Miệng tôi lại tự động bật chế độ "khiêm nhường":
"Cảm ơn mẹ, chưa từng có ai đối xử tốt với con thế này."

Mẹ quay sang nói với ba:
"Không phải anh vừa mua căn hộ hai phòng gần trường sao? Cho Phan Phan ở tạm căn đó đi."

Nét cười trên mặt ba tắt ngấm, ánh mắt có phần sắc bén:
"Căn đó là quà sinh nhật của Diệc Diệc."

Mẹ do dự chốc lát, nhưng vẫn nói:
"Diệc Diệc đã có bốn căn đứng tên rồi, căn này cứ để Phan Phan trước đi."
Nói xong, quay sang Giang Diệc:
"Diệc Diệc, con đồng ý để em ở căn đó trước được không?"

Giang Diệc tỏ vẻ hào phóng:
"Con sao cũng được ạ, ba mẹ chịu giữ con ở lại nhà là con đã mãn nguyện lắm rồi, tất cả con đều có thể nhường cho em."

Cuối câu, cô ta cúi nhẹ đầu, trông như thể đang chịu đựng nỗi tủi thân rất lớn.

Miệng tôi lại than một câu:
"Nếu con không trở về, thì mọi thứ trong nhà này đều là của chị. Giờ được ở cùng bố mẹ thế này, con đã mãn nguyện lắm rồi, cần gì đến nhà riêng đâu."

Mắt mẹ nhìn ba đã có thêm vài phần sắc lạnh:
"Lão Giang, anh thấy sao?"

Trong mắt ba hiện rõ vẻ không vui, nhưng vẫn mỉm cười:
"Căn đó… để cho Phan Phan."

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A