Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 3 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi đổi tên thành Giang Phan.
Mẹ nuôi đặt cho tôi chữ “Phan” là hy vọng con gái ruột của bà ta sống tốt.

Còn tôi giữ lại chữ đó là để mong cái ác có ngày nhận báo ứng.
Mẹ dắt tôi lên lầu.

“Phan Phan, đây là phòng mẹ chuẩn bị cho con.”

Phòng rất lớn, cửa sổ hướng Nam, bên trong có nhà vệ sinh riêng và cả phòng thay đồ.
Mười mấy năm khổ sở tôi chịu đúng là oan uổng thật.

Miệng tôi lại tự động lên tiếng:
“Mẹ ơi, nhà mình rộng quá, nhà vệ sinh thôi cũng to hơn cả căn phòng trước đây con ở.”

Mẹ thở dài: “Mọi chuyện qua rồi con ạ.”

Nhưng miệng tôi không định cho qua:
“Phòng trước kia của con toàn là đồ đạc cũ chất đầy, nhưng nghĩ lại thì cũng còn may, ít nhất còn đỡ hơn phải bị đuổi ra ngủ ở ban công.”

Tay mẹ run lên, mắt đỏ hoe: “Con ngủ ban công bao nhiêu lần?”
“Thường xuyên lắm mẹ ạ. Mùa hè nóng hầm hập, mùa đông thì rét cắt da, chỉ có xuân thu may ra dễ chịu được một hai tháng.”

Mẹ đã khóc không thành tiếng.
Tôi định an ủi mẹ, muốn nói rằng bây giờ khổ tận cam lai rồi.

Nhưng miệng tôi lại tiếp tục:
“Mẹ ơi, mẹ dẫn con tham quan thêm mấy phòng nữa được không?”

Mẹ gật đầu liên tục, “Được được được.”

Phòng của Giang Diệc còn rộng rãi và xa hoa hơn căn ban nãy tôi xem.
Miệng tôi lại cất lời:
“Mẹ ơi, căn phòng này còn đẹp hơn căn phòng trước nhiều, con có thể ở phòng này không?”

Giang Diệc vội vàng: “Đây là phòng của con mà!”

Mẹ lộ vẻ khó xử: “Cái này…”

Miệng tôi nhẹ nhàng, lời nói thì lại thơm mùi trà xanh:
“Xin lỗi, con không nên tham lam như vậy. Có chỗ ngủ là con đã phải biết ơn rồi.”

Mẹ quay sang Giang Diệc, giọng đầy dịu dàng thương lượng:
“Diệc Diệc, Phan Phan mới về, hay là để em ở căn này trước, được không con?”

Giang Diệc lập tức lộ vẻ uất ức, nước mắt ngấn nơi khóe mi, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ à, bây giờ là bảo con nhường phòng, sau này chẳng phải cái gì cũng phải nhường cho em sao?”

Tôi thật muốn cười khẩy:
Mới vậy mà đã không chịu nổi? Tôi mới chỉ bắt đầu thôi đấy. Tôi là nữ phụ ác độc đấy nhé!

Tôi mới là con ruột của ba mẹ, cô đã thay tôi sống sung sướng bao nhiêu năm trời, bây giờ trả lại cho tôi chút ít thôi mà cũng không cam tâm à?

Đây gọi là hoàn trả, không phải “nhường”.

Miệng tôi vẫn ngọt ngào như rót mật:
“Xin lỗi chị, em không cần căn phòng này đâu. Căn trước cũng rất tuyệt rồi. Em từng phải ngủ ban công mà, giờ được ngủ phòng như vậy là quá tốt rồi.
Chị lớn lên trong ngôi nhà này, từ nhỏ chưa từng chịu thiệt thòi, đổi phòng kiểu gì cũng sẽ không quen.”

Mẹ tôi cứng cả mặt.

Miệng tôi lại tiếp lời:
“Mẹ với chị đừng ghét con nhé. Hôm nay con được cảm nhận sự quan tâm, là thứ con chưa từng có trong suốt mười mấy năm qua.”

Mẹ không cho từ chối, quay sang Giang Diệc:
“Diệc Diệc, lát nữa mẹ bảo người giúp việc chuyển phòng cho hai đứa.”

Lần này, Giang Diệc thật sự muốn khóc rồi.
Tôi âm thầm giơ ngón cái khen ngợi cái miệng của mình.
Bảo tôi độc ác cũng được, bảo tôi tâm lý méo mó cũng chẳng sao.

Tôi vốn có thể sống tốt như cô ta, từ nhỏ đã có đủ mọi điều kiện, mọi yêu thương.
Nhưng vì mẹ ruột của cô, để cô ta được hưởng những thứ vốn thuộc về tôi, mà đánh tráo thân phận, nhẫn tâm để tôi chịu khổ suốt bao năm.

Tôi hỏi lại một lần: tôi không được phép độc ác sao?

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A