Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 2 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Ba mẹ ruột đưa tôi về nhà.
Biệt thự sang trọng, sân vườn tinh tế, có cả quản gia và tài xế riêng.
Một cô gái trạc tuổi tôi bước xuống từ tầng hai.

Cô ấy mặc váy trắng tinh khôi, đeo một sợi dây chuyền lấp lánh, trông chẳng khác gì thiên thần bước ra từ truyện cổ tích.

"Ba mẹ… con có phải nên rời khỏi ngôi nhà này không?"
Cô ta cúi đầu, mắt đỏ hoe, dáng vẻ như một con nai nhỏ bị hoảng sợ.

Mẹ tôi vội chạy tới, giọng đầy xót xa:
"Con là con gái của mẹ, không ai được ép con đi đâu cả.”
Nhìn là biết cô ta chính là con ruột của mẹ nuôi tôi, người phụ nữ đã tráo đổi thân phận chúng tôi.

Dù cô ta có vô tội đến mấy, tôi vẫn không thể ưa nổi.
Bởi vì sự thật là, cô ta sống trong nhung lụa suốt bao nhiêu năm qua, còn tôi thì lớn lên trong sự ngược đãi của chính mẹ ruột cô ta.

Những khổ cực tôi đã trải qua, không ai có thể bù đắp nổi. Đừng ai mong tôi cao thượng hay tha thứ gì cả.

“Cái miệng” trong tôi lên tiếng, giọng nhẹ nhàng:
"Đây là chị… hay em vậy? Ba mẹ đã từng mất đi một đứa con vì bị tráo đổi, phải chịu cảnh chia lìa suốt mười mấy năm. Giờ con vừa mới về, cả nhà mới đoàn tụ, sao lại bảo muốn rời đi?”
Mẹ tôi khựng lại, lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với cô gái kia.

Gương mặt “thiên thần” của cô ta lập tức cứng đờ, hoảng loạn hỏi:
"Mẹ không cần con nữa sao?”

Lúc mẹ bắt đầu mềm lòng, “cái miệng” tôi tiếp tục bồi thêm:
"Ba mẹ, còn mẹ nuôi của con, người đã tráo đổi con đi, hai người định xử lý thế nào?”

Lần này ba tôi mới lên tiếng:
"Phan Phan, con nghĩ sao?”

Tất cả mọi ánh mắt lập tức dồn về phía tôi.
Trong lòng tôi muốn nói: "Hãy để bà ta chịu trách nhiệm trước pháp luật, để bà ta trả giá vì tất cả những gì đã gây ra cho tôi."

Nhưng “cái miệng” lại thốt ra câu này:
"Dù bà ấy từng đối xử tệ với con… nhưng cũng là người đã nuôi con khôn lớn.”

Tôi sốt ruột quay qua nhìn phản ứng của mọi người.
Mẹ tôi ôm mặt khóc nức nở, đau lòng, nhưng có vẻ đã chấp nhận sự thật này.

Cô gái kia thì thở phào một cái, ánh mắt nhìn tôi càng thêm khinh miệt, như thể đang mừng thầm vì tôi “ngu ngốc” không đòi lại công bằng.

Không ngờ, ba tôi cũng như trút được gánh nặng.
Chà, vậy là bắt đầu thú vị rồi đấy.

Lúc này, “cái miệng” đổi tông, bình tĩnh kể:
"Từ lúc con có trí nhớ, mẹ nuôi đã luôn đánh con, mắng con là đồ rác rưởi.”

"Bà ấy bắt con lục thùng rác, nhặt chai đem bán. Khi đó con mới bảy, tám tuổi. Còn quá nhỏ nên không nhớ rõ, chỉ nhớ người lúc nào cũng hôi hám, bẩn thỉu, bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt.”

"Có lần con bị bắt quỳ giữa phòng khách suốt mấy tiếng liền, không cho ăn uống gì.”

"Con đói quá, lén bò vào bếp tìm đồ ăn, bị bà ấy bắt gặp, liền bị đánh tới tấp, nào là dép, nào là ghế, con không có chỗ nào trên người lành lặn.”

"Có mấy lần… con thật sự nghĩ mình sẽ bị bà ta đánh ch,ết.

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, khóc không thành tiếng:
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa… Phan Phan của mẹ, bảo bối của mẹ… Mẹ nhất định sẽ không tha cho bà ta!”

“Cái miệng” lại giả vờ ngây thơ hỏi:
"Mẹ ơi, không thấy con gái của mẹ nuôi đâu hết… chẳng lẽ bỏ trốn rồi? Dù gì thì mẹ ruột cô ta cũng vừa tráo con gái người khác, vừa ngược đãi con suốt mười mấy năm… hình như vậy là phạm pháp đó mẹ?”

Mẹ tôi quay sang nhìn cô gái kia, ánh mắt trở nên phức tạp.

“Cái miệng” tôi tỏ vẻ kinh ngạc:
"Là cô sao?!”
Cô ta khẽ co người lại, im bặt.
Ba tôi thì thản nhiên kết luận một câu:
"Từ giờ trở đi, Diệc Diệc là chị, Phan Phan là em nhé. Cả hai đều là con gái chúng ta. Chuyện quá khứ… coi như bỏ qua hết.”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A