Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 8 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi quay về phòng nghỉ một lát.
Thực ra là để bàn bạc với hai cô gái xuyên không đang ở trong thân thể tôi, thảo luận đối sách sắp tới.

Tôi nói: “Hôm nay không kiềm được cơn giận, nhân cách ‘đứa bé đáng thương’ coi như sụp đổ luôn rồi.”

“Miệng” đáp: “Ba mẹ cậu đâu có ngu. Nếu cậu cứ đóng vai trà xanh mãi, họ kiểu gì cũng nhận ra, lúc ấy phản tác dụng thì thảm. Bây giờ thế này là vừa đẹp, đáng thương nhưng có cốt khí, không phải ai cũng có thể giẫm lên.”

“ ‘Tay’ cũng run run, ý giống vậy,” “Miệng” tiếp lời, “giờ cậu muốn làm gì cũng được, bọn tớ lo phần hậu thuẫn.”

Tôi cong nhẹ khoé mắt, cười: “Được.”
Có hai người bọn họ đồng hành, thật sự tốt biết bao.

Chứ nếu chỉ có mình tôi đến căn biệt thự xa lạ này, ai biết sẽ ra sao. Có khi lại giống như “Miệng” nói, mấy nữ chính xuyên không trong tiểu thuyết, vừa trở về nhà giàu thì bị con nuôi hãm hại, bị bố mẹ ruột chán ghét, sống còn thảm hơn trước khi nhận thân.

Nghỉ một lát, tôi vừa định ra ngoài thì nghe tiếng gõ cửa. Là Giang Diệc.
Cô ta hạ giọng, dịu dàng nói: “Phan Phan à, là chị không đúng, chị đến xin lỗi em.”

“Từ khi em quay lại, chị lúc nào cũng lo ba mẹ sẽ không thương chị nữa, nên mới nhất thời hồ đồ, nói với bạn bè rằng em là con nuôi.”

Tôi cười nhạt: “Rồi sao?”

Giang Diệc khựng lại, rồi nói: “Chị sẽ giới thiệu bạn bè cho em, chúng ta ra ngoài đi.”

“Tay” của tôi khẽ run lên một chút. Tôi hiểu.
“Cẩn thận có bẫy.” — ý “Tay” là vậy.

Giang Diệc dẫn tôi ra vườn, nhưng không đến chỗ đông người mà đi về phía hồ bơi ít người qua lại.
Khách mời hôm nay toàn mặc lễ phục, chẳng ai xuống nước, nên nơi này hầu như không có ai.

Cô ta nói: “Chị hẹn họ ở đây rồi, mình chờ một lát nhé.”
Lúc đó, mẹ cùng mấy phu nhân khác vừa lên tầng hai ra ban công. Từ vị trí ấy nhìn xuống, vừa hay thấy được cảnh ở hồ bơi.

Giang Diệc tiến gần lại, nghiêng người nói nhỏ: “Em từ nhỏ đã đi lượm rác, không được giáo dục tử tế, không là nhà quê thì là gì?”

Rồi đột nhiên cô ta hét toáng lên: “Giang Phan! Em làm gì vậy?!”
Bõm! Một tiếng, người rơi xuống nước.
“Miệng” nói nhỏ: “Đừng sợ, có bọn tớ ở đây.”

Tôi hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, cố tình cười khẩy nhìn Giang Diệc đang chới với trong nước: “Chỉ có vậy? Muốn vu oan mà thủ đoạn thấp kém thế à?”
Mọi người xung quanh bắt đầu vây lại.

editor: bemeobosua

Một người đàn ông trẻ tuổi, ngoại hình khí chất đều xuất sắc, vội vã kéo Giang Diệc lên bờ.
Ba tôi tức giận trừng mắt: “Con đẩy chị con xuống nước làm gì?!”

Mẹ từ ban công đi xuống chậm một nhịp, vội chắn trước mặt tôi: “Có lẽ chỉ là hiểu lầm, ông đừng quát con bé.”
Ba vẫn không chịu thôi, lớn tiếng quát: “Ba bảo con xin lỗi!”

Giang Diệc toàn thân ướt sũng, bước lại hai bước, dịu dàng hiểu chuyện mà nói: “Ba mẹ đừng giận nữa, mọi người đều đang nhìn, em gái không cố ý đẩy con đâu, nó hận con cũng là điều dễ hiểu.”

Ánh mắt ba tôi nhìn tôi càng thêm khó chịu, giọng nghiêm khắc: “Xin lỗi chị con ngay!”

Tôi khẽ cười, vẫy tay gọi một bé gái nhỏ xíu, mặt mũi xinh xắn như búp bê tới.

Cô bé lon ton chạy tới, chìa điện thoại cho tôi, hớn hở đòi khen: “Chị ơi, em quay hết lại rồi nha!”

Tôi xoa đầu cô bé: “Tí chị bện cho em con châu chấu bằng cỏ.”

Ba và Giang Diệc lập tức biến sắc.
“Tay” của tôi run lên, ra hiệu tôi nhìn phía Giang Diệc.

Thấy cô ta âm thầm kéo tay áo ba.

Ba tôi gằn giọng: “Ba bảo con xin lỗi chị con, con còn làm gì vậy?”

Tôi không vội, mở video trong điện thoại ra, cười đầy ẩn ý: “Xem ra ba và chị đều mong đoạn clip này được phát công khai nhỉ?”

Giang Diệc cuống cuồng: “Lúc nãy là con lỡ chân trượt ngã xuống nước thôi ạ. Ba à, để mọi người giải tán đi.”

Ba tôi cau mày, vội nói vài câu xin lỗi với khách khứa.
Nhưng ở đây ai nấy đều là người lăn lộn xã hội lâu năm, ai mà không hiểu chuyện?
Chuyện nhỏ thế này, nhìn một cái là biết rõ đầu đuôi.

Mẹ tôi thất vọng liếc nhìn Giang Diệc, khoác tay tôi, mời hai mẹ con cô bé kia cùng đến phòng trà uống trà.
Người mẹ kia mừng rỡ ra mặt.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A