Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 6 - [FULL] Người rừng à, tôi là dân chuyên nghiệp đấy!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Để tránh trong quá trình quay phim lại xảy ra thêm lùm xùm gì nữa, Tần Châu Minh quyết định dời cả đoàn phim vào tận rừng sâu núi thẳm.
Anh ta còn nghiêm túc dặn tôi: nếu lại phát hiện ai lén quay, cứ đập luôn thiết bị, không cần khách sáo.

Muốn đập gì thì đập, anh chịu hết trách nhiệm bồi thường.
Bị kiện cũng không sao, anh đứng ra lo.
Nghe mà chỉ muốn thở dài:

Thật đấy, tiền nhiều đến mức đốt không hết, nên bắt đầu xài theo kiểu... “chống khỉ hộ khỉ” rồi à?
Tôi là khỉ thật, nhưng không phải siêu nhân.

Dù không có bao nhiêu văn hóa, nhưng ít ra cũng không phải thứ cứ thấy đồ là phá.
Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại: ai rảnh mà mò vô rừng rú hoang vu kiểu này để lén quay chứ?
Không lẽ là Dora thích phiêu lưu?

Ờ thì… không có Dora, nhưng có bạn của bạn Dora, một đàn khỉ mông đỏ.
Sau khi đoàn phim hạ trại, đám khỉ kia bắt đầu túa ra kêu chí chóe không ngừng, náo loạn cả khu rừng.

Là khỉ, tôi hiểu chúng nó đang la gì
“Nhìn xem tụi nó đông người, đồ ăn đầy, thiết bị xịn, cướp một mẻ cho sướng tay nào anh em!”

Bọn này đúng kiểu giang hồ thảo khấu núi sâu, kéo băng kéo hội, thói cũ khó bỏ.
Cả đoàn lập tức siết chặt phòng tuyến, ai nấy ôm chặt thiết bị như ôm bảo bối, mắt dán lên từng cử động của mấy “kẻ lạ mặt lông lá”.

Tần Châu Minh ban nãy còn gồng gánh phong thái tổng tài bá đạo, giờ thì co rúm người lại, trốn thẳng ra sau lưng tôi, giọng thấp hẳn:
“Lưu Tại Khê… em, em thương lượng thử xem…”

Bầy khỉ thấy chúng tôi “không biết điều”, vậy mà dám nhảy hẳn từ trên cây xuống định chơi tay bo với người.
Một lũ chưa khai trí, không biết dùng sự đáng yêu để lấy lòng, cứ thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Vừa thấy có con chuẩn bị chạm đất, tôi ngửa cổ, gào một tiếng:
“Oi!!”
Tiếng vang dội khiến chim muông hoảng hốt bay tán loạn, bầy khỉ cũng đứng hình tại chỗ, xịt keo cứng ngắc, đứa nào đứa nấy trố mắt nhìn tôi như gặp… thủ lĩnh.
Tôi nhe răng, từng bước từng bước tiến lại gần.

Có con bắt đầu nhe răng lấy lòng, có con hoảng loạn nhảy lùi mấy bước, thậm chí tót ngược lại lên cây như chưa từng leo xuống.
Tôi chống nạnh, khí thế ngút trời:
“Khỉ Vương đâu? Gọi thủ lĩnh của tụi bây ra đây!”

Một con to cao đô con, cơ bắp cuồn cuộn lén lút bước ra, dáng vẻ vô cùng cảnh giác.
Tôi trừng mắt, uy nghiêm quát lớn:
“Không được quậy phá, nghe rõ chưa? Nếu tao phát hiện đám đàn em của mày giở trò, đừng trách tao đem tụi bây đi diễn xiếc!”

Con Khỉ Vương run lẩy bẩy, lập tức xoay người, chỉ trỏ ra lệnh cho cả bầy phía sau, chí chóe phiên dịch lại từng câu tôi nói.
Quả không hổ là “cùng loài”, hiệu suất truyền đạt... cực kỳ cao.

Ừm, thật ra tôi biết đám khỉ kia đều nghe hiểu hết, cũng biết tôi đang nói gì.
Nhưng giờ tôi là người, phải ra dáng người, làm việc gì cũng cần có nghi thức và khí thế, tiện thể làm màu một chút, đúng không?

Tôi hài lòng gật đầu, vung tay nói:
“Tất nhiên rồi, ngoan ngoãn thì có thưởng.”
Tự bỏ tiền túi mua ít chuối cho mấy người bà con xa vùng núi, cũng hợp tình hợp lý mà.
Cuối cùng, tôi phất tay đầy khí thế:
“Giải tán!”
Bầy khỉ như được đại xá, biến mất cái vèo vào rừng, nhanh như chưa từng tồn tại.

editor: vivi

Tôi khoanh tay, ngẩng đầu, xoay người lại, sẵn sàng đón lấy ánh mắt sùng bái của cả đoàn làm phim.
Mọi người thi nhau khen ngợi:
“Diễn khỉ giỏi thật đấy!”
“Không, là chỉ huy khỉ đỉnh thật!”

Ai nấy đều tấm tắc, trừ Tần Châu Minh.
Anh đứng đó, lạc quẻ hẳn so với không khí sôi nổi xung quanh, như thể đang chìm trong thế giới riêng của mình, suy tư điều gì rất sâu xa.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng, giọng có chút nghi hoặc lẫn hoang mang:
“Em... thật sự có thể giao tiếp với mấy con khỉ đó à?”
Tôi đắc ý gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Làm sao em làm được thế?”
Dĩ nhiên tôi không thể thật thà khai mình vốn là… khỉ.

editor: vivi

Thế nên đành bịa ra một lời nói dối trắng trợn nhưng vô hại:
“Ăn nhiều chuối vào.”
Tần Châu Minh khóe miệng co giật rõ rệt, hiển nhiên là không tin, nhưng anh cũng không truy hỏi thêm.

Ngược lại còn bắt đầu nghiêm túc bàn công việc:
“Thế… mấy con khỉ này có chịu phối hợp quay phim không?”
Còn phải hỏi?
Mấy anh em họ nhà tôi thông minh cỡ nào chứ!
Có tiền ma cũng phải kéo cối xay, có chuối thì khỉ tất nhiên phải góp mặt!

“Được, nhiệm vụ này giao cho em, Tại Khê.”
Tần Châu Minh vỗ vai tôi đầy trịnh trọng.
“Trong đoàn, em sẽ có toàn quyền phân phối trái cây.”
Giọng điệu nghe như đang bổ nhiệm chức vụ cấp cao trong nội các vậy.

Nhưng vừa quay lưng đi, tôi rõ ràng thấy anh siết chặt nắm đấm, khoé miệng nén không nổi sự phấn khích, thì thầm sung sướng:
“Yes! Lại tiết kiệm được một mớ tiền kỹ xảo! Mà hiệu quả còn chân thật hơn! Ông trời thật thương tôi quá mà!”

…Anh đúng là chia nhân cách theo múi giờ thiệt đó.
Lúc thì trầm ổn nghiêm túc, lúc lại như phát cuồng.
Y hệt… bị t/âm th/ần ph/ân li/ệt nhẹ.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A