Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 9 - Mắt Âm 10: Quán Cô Đầu

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Thì một cái vỗ mạnh làm tôi tỉnh dậy, thì ra là thằng Cường tóc đỏ, nó thấy tôi ngủ mê hét âm lên thì chạy lại vỗ tôi dậy. Giấc mơ ban nãy kì lạ quá, bên trong tiếng bộ đàm của thằng Đoàn béo tự nhiên phát ra tiếng động. Tôi với thằng Cường lắng tai nghe. Tiếng bộ đàm dè dè có âm thanh của tiếng phách tiếng trống hiệu và cả tiếng hát ả đào văng văng phát ra. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nghe thấy. Tôi vớ lấy cái bộ đàm gọi xuống hầm để xe nơi Đoàn béo đang làm việc. Tôi nói:

- Đoàn Đoàn mày đàng nghe cái gì đó

Không có tiếng trả lời, tôi hốt hoảng chạy ra cửa xuống hầm để xe, đến nơi thì tôi thở phào vì Đoàn béo vẫn đang ngủ vắt cả lưỡi. Nước dãi chảy xuống mặt bàn trông xe. Tôi lay lay nó, thì Đoàn béo tỉnh lại nói:

- Mẹ cha thằng Việt đù sao mày cứ phá giấc đẹp của ông thế hả

Tôi nói:

- Nãy mày mở cái gì trong bộ đàm thế

Nó nói:

- Tao mệt quá ngủ vắt cả lưỡi có mở cái gì đâu mày
Quả có thế thật rõ ràng nó ngủ rất say thì làm sao trong bộ đàm phát ra tiếng hát ả đào bên trong được vì bộ đàm có cơ chế tay nhấn nút, đồng thời nói thì mới truyền được âm thanh đến các thiết bị cùng tần sóng khác. Nếu thằng Đoàn không nhấn tay vào nút trên bộ đàm thì không thể nào có âm thanh lọt vào bên trong được. Vậy thì âm thanh tôi và mọi người vừa nghe chắc chắn là do ma quỷ làm chứ không phải ai khác. Tôi hỏi Đoàn:

- Mày mơ thấy gì mà say sưa thế ?

Nó đáp:

- Có em gái mặc đồ lụa đẹp lắm rủ tao vào trong hầm chơi, tao đang định đi theo thì mày phá đám. Thằng kì đà cản mũi

Tôi nói:

- Cầm lấy lá bùa này rồi cố gắng mà thức đi ngủ nữa ma nó dặt mẹ mày đi chỗ khác đấy tao không cứu nổi đâu

Nói xong tôi trở lên nhìn đồng hồ lúc này đã gần bốn giờ sáng rồi, thế là đêm đầu tiên tôi làm việc ở đây toàn là sóng gió bảo sao tuyển mãi không được nhân viên phục vụ buổi tối. Nhưng nghề này phải nói là kiếm tiền dễ như ăn kẹo chỉ cần có ngoại hình, giỏi ăn nói một chút thì không biết bao nhiêu mà kể. Không những thế đẹp trai còn được các em chủ động làm quen may mắn trở thành kép trẻ thì vừa sường lại còn được tiền. Những cô gái làm nghề này thường tìm những chàng trai trẻ còn non nớt để cặp kè là sinh viên càng tốt chu cấp tiền hàng tháng như đàn ông nuôi su gờ bây bê vậy. Có lẽ sự cô độc trong cái nghề bán thân nuôi miệng này tạo cho họ cảm giác muốn được người khác che chở bao bọc và yêu thương. Có lẽ thế ai cũng muốn được yêu thương dù có là thân phận gì đi chăng nữa.

Tôi nghĩ vậy và cũng cho là phải, hết ca ba thằng trở về xóm trọ. Nắng đã lên vàng ươm chiếu xuống dưới mảnh sân. Những sợi dây phơi đung đưa trong gió, tôi mệt mỏi ngồi xuống hiên. Cánh cửa phòng con bé hôm trước vẫn đóng kín, một lúc sau có ba đứa bước ra đi qua chỗ tôi ngồi. Tôi mới dừng lại hỏi:

- Các chị con bé cùng phòng các chị đi đâu rồi

Mấy cô em nhìn nhau rồi cười khúc khích nói:

- Em nó đi rồi đi với trai từ tối hôm qua cơ, chắc dạt đi nơi khác rồi. Anh thích nó hả không sao không có nó thì có em đây

Nói xong con nhỏ cười khanh khách, tôi cũng cười nhạt bước vào trong. Có lẽ nào con bé ấy lại dạt về một phường trời nào khác lại trôn vùi tuổi trẻ của nó vào cái nghề hoa nguyệt này, và sống ở nơi những ánh đèn vàng lung linh của thành phố không sao chạm đến được. Điều ấy tôi hoàn toàn không còn được biết, nhưng cũng mong có một ngày nó tỉnh ngộ mà rời bỏ cái nghề này. Đến bây giờ tôi vẫn chẳng biết tên nó là gì quê quán ở đâu. Giống như bao cô gái khác cũng chẳng con nhớ tên thật của mình là gì, rội lại biến mất trong dòng chảy mờ mịt của thời gian

Thế là một ngày đi làm trong động bàn tơ của tôi kết thúc, đêm nay tôi quyết mang đủ đồ nghề để bắt hai con ma kia phải đi đầu thai không để chúng tác yêu tác quái như thế được. Có lẽ vì thức cả đêm tôi với Đoàn béo và thằng Cường ba thằng lăn ra ngủ như chết không biết trời đất trăng sao gì. Mãi đến chiều ba thằng mới dậy đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm. Đám con gái trong khu này cũng ùa cả ra đi chợ giống chúng tôi, những gương mặt nhợt nhạt xanh xao có lẽ vì thức đêm thức hôm quay cuồng trong những cuộc dạo chơi bất tận trong trốn nguyệt hoa. Đã bào mòn sức khoẻ, tuổi trẻ của những cô gái chỉ mới chớm sang tuổi đôi mươi này. Những gái già hết đát phải ra đứng đường hoặc tụ tập ở những gốc cây tăm tối nơi công viên vợt khách tàu nhanh chọn gốc cây làm nơi hành lạc để rồi chết trong những tháng ngày tăm tối của dòng đời, chưa một lần biết cuộc sống tươi đẹp thế nào.

Tối hôm ấy khi tôi mang đủ đồ nghề theo rồi, thì thấy anh chủ quán dắt theo một cô bé có lẽ là con gái anh. Đến đây chắc ông anh tiện đường nên ghé qua công việc làm ăn xem thế nào. Tôi thấy anh ta mang theo một bó nhang cũng hoa quả và bánh trái như đi thắp hương. Anh để con bé ngồi ngoài hành lang còn mình tiến lại phía sau nhà khép cửa lại toan làm gì đó. Chúng tôi lại bận bịu việc đưa rước khách ra vào dẫn đào lên các phòng mát xa cho khách vui chơi giải trí nên cũng không có thời gian chú ý đến con bé. Đến khi xong xuôi cả rồi đi xuống thì ông anh cũng xong việc. Nhưng lúc này anh chủ quán mới tá hoả vì cô con gái ban nãy ngồi ở đây đã đi đâu mất, anh chủ cuống cuống chạy đi tìm. Tôi với thằng Cường cũng phụ đi các tầng chạy lên cả cầu thang thoát hiểm mà không thấy. Cuối cùng tôi phải chạy về xem lại camera của quán, thì còn bất ngờ hơn lúc cô bé đang ngồi ở hàng ghế hành lang thì bỗng nhiên camera mờ đi đâu đó khoảng một hai phút gì đấy. Nên mọi thứ tôi không thể thấy gì trong camera cả, khoảng hai phút sau camera mới trở lại bình thường. Tôi nghĩ ngay đến con ma cô đầu chuyên hát ả đao trong quán này. Tự nhiên thấy trong lòng bất an khó tả, tôi nói với anh chủ.

- Anh đừng tìm nữa em nghi con gái anh bị giấu đi đâu rồi, cháu còn rất nhỏ nên phải tìm cháu ngay kẻo nguy hiểm đến tính mạng.

Anh chủ nhà nhìn tôi một vẻ kinh ngạc, rồi lắp bắp nói:

- Chú mày nói cứ như thầy cúng ấy nhỉ,
Lúc này Đoàn béo cũng có mặt ở đấy. Nó với thằng Cường tóc đỏ cùng đồng thanh :

- Thằng này nó là thầy cúng thật đấy, hôm nọ cũng có một con bé bị ma giấu sau sân chính nó tìm ra mới cứu được con bé đấy. Bao nhiêu người ở đây chứng kiến

Anh chủ nhà tuy còn hơi bán tín bán nghi, nhưng lúc này có lẽ lo cho con gái quá nên cũng gật đầu nói:

- Em có cách nào giúp anh được không
Tôi bảo ông anh cứ bình tĩnh, rồi mới hỏi:

- Trong này có ma anh biết chứ ?

Ông anh có vẻ hơi ấp úng nhưng cuối cùng cũng thừa nhận,

- Phải trong này có ma, ngay từ lúc làm quán anh đã phát hiện ra ở bên dưới này có một cái giếng khô bên dưới có hai bộ xương người. Anh không dám lấp mà phải lập ban thờ.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A